Tiền Kim Ngọc thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng vậy, nghe nói ở đây có một người của chúng tôi, tôi thấy tò mò, không ngờ lại là một tên phế vật như vậy. Thật sự là tò mò hụt. Quả nhiên không nên tùy tiện tò mò. Anh thấy sao?”
Thôi Trí Huân không nói nên lời, còn cần phải nói sao?
“Sao cô mới biết? Nhưng tôi lại rất hứng thú với bài hát cô hát, phải nói rằng, vừa rồi giọng hát của cô rất hay.”
“Tất nhiên, không hay thì sao dụ được người đó ra chứ? Được rồi, tôi thấy cũng không còn sớm nữa, có phải nên ăn trưa rồi không?
Vừa hay tôi mang theo một ít kim chi, tôi mời anh ăn.”
Nghe cô ta nói vậy, Thôi Trí Huân cười khẩy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play