Thạch Đường cầm lấy phong bao lì xì mở ra, mười tờ tiền và một tờ một tệ

“Một trăm lẻ một, ý là con dâu của mẹ là người trăm dặm mới tìm được một.

Đưa con, sau này tiền của nhà mình đều do con quản.”

Từ ký ức của nguyên chủ, cô biết một trăm tệ vào thời điểm này rất có giá trị.

So với ngàm dặm có một hay vạn dặm có một của đời sau cũng không kém là bao.

Vui vẻ cất tiền đi.

Tiền Kim Ngọc quan sát căn phòng của anh, một chiếc giường có thể nằm được hai người.

Bên cạnh cửa sổ còn có bàn học, bên cạnh là giá sách, bên kia là một tủ quần áo lớn.

Điều kiện này thật sự không tệ.

Trưa hôm đó, em trai anh là Thạch Trụ và bố anh là Thạch Đôn từ bên ngoài về, vừa vào cửa đã nghe Thạch Đường long trọng giới thiệu Tiền Kim Ngọc.

Biết anh đã trực tiếp đăng ký kết hôn, trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người, ai cũng rất kinh ngạc.

Bố Thạch Đường là lữ trưởng, đóng quân ở đảo.

Lần này là xin phép về nhà, giúp con trai giải quyết vấn đề cá nhân vài ngày nữa bố mẹ anh cũng phải đi.

Em trai Thạch Đường là Thạch Trụ, là người đàn ông duy nhất trong nhà không đi lính.

Hiện tại đang làm phó xưởng trưởng ở xưởng may.

“Anh, tốc độ của anh nhanh thật! Chị dâu chào chị, em tên là Thạch Trụ, người đang mang thai là vợ em, mọi người đều đã gặp rồi!”

“Gặp rồi!”

Bố Thạch nhìn Tiền Kim Ngọc cười gật đầu.

“Họ Tiền tốt, họ Tiền cả đời có tiền. Ngồi đi, nhà con còn có những ai?”

“Ông bà, bố mẹ đều còn sống và còn có một em trai.”

Tiền Kim Ngọc ngồi bên bàn ăn, nhìn một bàn đồ ăn trả lời câu hỏi của bố Thạch Đường.

Sau đó nghĩ đến việc mình còn có một em trai, họ sẽ không nghĩ mình là đứa chuyên giúp đỡ em trai chứ?

Cô thực sự không phải, kiếp trước cô không có cái thứ em trai đó.

Em trai kiếp này cũng không thân thiết với cô, cô sẽ không giúp đỡ em ấy.

Bố Thạch Đường gật đầu cầm đũa nói:

“Ăn cơm, khi nào sẽ đi gặp nhà con?”

“Ngày mai.”

Tiền Kim Ngọc vừa nói vừa nhìn Thạch Đường.

Thạch Đường gật đầu.

“Chiều nay anh sẽ đi sắp xếp.”

Trên bàn ăn có cơm trắng, sườn hầm đậu cô ve, trứng xào hành lá, còn có một đĩa khoai tây xào, bắp cải xào, cải trắng xào, sứa biển trộn.

Tổng cộng là sáu món một canh.

Thạch Trụ rửa tay xong ngồi vào bàn, ngạc nhiên nhìn những món ăn trên bàn.

“Hôm nay đúng là khác, ngay cả những món ăn này cũng đặc biệt thịnh soạn!”

Em dâu Chu cầm đũa cười.

“Hôm nay coi như là ngày chị dâu cả lần đầu đến nhà chúng ta, chắc chắn phải làm cho ra dáng. Anh không biết đâu, may mà anh cả không thích Trương Bích Liên mà Tiểu Mã giới thiệu. Còn chưa ra sao đã bắt em phải bỏ công việc, còn muốn sính lễ tám trăm tám mươi tám, quan trọng nhất là cô ta còn không muốn đi theo quân, ôi giời nói đến là tức.”

Thạch Trụ vội gắp thức ăn cho cô ấy.

“Không tức không tức, anh cả và Trương Bích Liên không có duyên. Điều đó chứng tỏ đồng chí Tiền chính là chị dâu cả của chúng ta.”

Tiền Kim Ngọc cười cười tiếp tục ăn cơm.

Cơm mẹ Thạch Đường nấu rất ngon, đặc biệt trong đó còn có một món cô thích nhất là sứa biển trộn.

Dùng phần lõi của cải trắng thái thành sợi nhỏ, trộn với sứa biển, tươi ngon!

Khi cô xuyên không đến đây vì nước thải hạt nhân, sứa biển đều có màu đen, căn bản không thể ăn được.

Trời biết cô đã năm năm không được ăn hải sản.

Nhưng cô cũng không tiện chỉ ăn một món, cô vẫn có chút gia giáo.

Thạch Đường lại nhìn ra được cô thích ăn, mặc dù lúc này không nghe được cô nghĩ gì nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Nửa đĩa sứa biển đều gắp vào bát cô.

Tiền Kim Ngọc trong lòng gào thét với anh.

[Đừng gắp nữa!]

Tay Thạch Đường định gắp thức ăn vào bát cô đột nhiên chuyển hướng, gắp vào bát mình.

Có thể nghe được cô nghĩ gì, anh yên tâm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play