(*) Mỗ: Đại từ nhân vật không xác định. VD: “mỗ ông” 某翁 ông nọ (ông Ất, ông Giáp nào đó), “mỗ sự” 某事 việc nào đó.
Giang Ninh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, tay cầm di động, lòng bàn tay lạnh lẽo.
“NHÂN NGÔN KHẢ ÚY.” Tiếng thở dài của y tá từ đầu dây bên kia truyền đến, cảm thán nói, “Người xung quanh đều coi con bé như một đứa lưu manh, đúng là tàn nhẫn. Nhưng chúng ta cũng chẳng làm gì được.”
(*) NHÂN NGÔN KHẢ ÚY 人言可畏. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ.
Giang Ninh rũ mắt, tâm tình phức tạp: “Con bé ăn tối chưa?”
“Chưa, em đang định chút nữa đi ăn thì mua thêm 1 phần cơm cho nó. Cô bé đâu có tội tình gì, chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi.”
“Mẹ của cô nhóc đâu có tội, pháp luật cũng không định tội gì cho bà ấy cả, những người kia có tư cách gì nói này nói nọ? Bọn họ có thể có quyền uy hơn pháp luật sao? Có thể phiến diện định tội một người à? Rặt một đám ác ôn.” Giang Ninh chuyển xuống ngồi trước máy tính, “Chị sẽ chuyển tiền cho em, còn có sáng mai phiền em mua bữa sáng và bữa trưa cho con bé, sáng mai em bàn giao công việc cho ai? Khả năng đến xế chiều cô nhóc mới xuất viện được.”
“Thôi, chị không cần chuyển đâu. Em cũng cảm thấy thương cho số phận của cô bé, một bữa cơm đáng mấy tiền.” Y tá nói: “Tay em ấy bớt sưng hơn rồi, chị xong việc, xuống xem tình hình em ấy chút nhé.”
“Ừ.”
Giang Ninh cúp điện thoại, dù đã kết thúc việc khám cho bệnh nhân ngoại trú nhưng cũng thể kết thúc công việc. Ăn tối xong, cô còn phải đến thăm vài bệnh nhân hôm trước phẫu thuật.
Trong phòng ăn cô nhận được tin nhắn của đối tượng chuẩn bị xem mắt, hai người câu được câu chăng nói với nhau được vài lời, trên cơ bản đều là anh chàng bác sĩ kia chủ động hỏi han.
Quả thực là một đối tượng xem mắt chuẩn mực và khuôn mẫu hiếm có.
Từ ngày Giang Ninh trở về đến bây giờ, cơ hồ mỗi tháng trung bình đều đi xem mắt một lần. Lần nào cô cũng mang bộ dạng lạnh nhạt, khuôn sáo, hỏi mấy câu theo kịch bản đã có sẵn, cũng lịch sự đáp lại vài câu đối phương đưa ra.
Lưu Tân Phi: [Tết Trung Thu em có được nghỉ không?]
Giang Ninh: [Được nghỉ 1 ngày.]
Lưu Tân Phi: [Vậy tết Trung Thu chúng ta gặp nhau nhé?]
Giang Ninh nhìn tin nhắn kia hồi lâu, tại thời điểm màn hình điện thoại chuẩn bị tắt, cô mới chậm rề rề trả lời lại: “Được.”
Người này nói chuyện phiếm tương đối lịch sự, không vừa mới bắt đầu đã hỏi xin số đo 3 vòng của cô.
Giang Ninh đặt điện thoại di động sang một bên, chậm rãi ăn cơm. Đối diện một người bất ngờ ngồi xuống, cô giương mắt nhìn, ra là Từ Miểu.
“Còn chưa về à?”
“Đêm nay tôi trực.” Từ Miểu cũng bắt đầu cắm cúi ăn cơm. Anh ta vặn chai tương ớt, lấy 1 nửa thìa, rưới lên đồ ăn, sau đó đặt đến trước mặt cô: “Ăn không? Mẹ tôi làm đấy.”
“Tôi ăn xong rồi.” Giang Ninh buông đũa, cầm bát húp canh.
“Hôm qua mới nói được nửa câu đã bị chen ngang. Tết Trung Thu không phải chúng ta được nghỉ 1 ngày hay sao? Có bận gì không? Không thì …”
“Tôi có việc rồi.” Giang Ninh uống hai ngụm canh, đặt bát xuống, thở dài một hơi. “Đi xem mắt.”
Từ Miểu khiếp sợ trừng lớn mắt: “Cô? Xem mắt????”
Có vị thần tiên nào hạ phàm rồi sao?
Giang Ninh nhìn ngó xung quanh, cũng may buổi chiều tối không còn mấy nhân viên văn phòng ở lại bệnh viện, cô hắng giọng, đè thấp tiếng nói: “Bác sĩ Từ, anh có thể nhỏ tiếng xuống được không?”
“Sao đang yên đang lành lại đi xem mắt?”
“Vì sao tôi không thể đi xem mắt?” Giang Ninh vẫn duy trì khuôn mặt lạnh tanh, bình thản, nói ra lý luận ngày ngày bà Giang tụng đi tụng lại: “Đến tuổi rồi, cũng nên kết hôn thôi.”
“Cô mới có bao nhiêu tuổi chứ?” Từ Miểu không thể tin nổi nhìn bạn đồng nghiệp.
“29! Tôi đã 29 rồi, cũng đến tuổi tìm đối tượng tiến tới hôn nhân rồi.” Sau lưng truyền đến một giọng nói ấm áp, hòa ái: “Tiểu Giang của chúng ta vẫn còn độc thân sao?”
Giang Ninh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy chủ nhiệm Tần bưng khay đồ ăn tủm tỉm cười, chậm rãi bước tới. Trong nháy mắt cô chỉ muốn mình có thể trong 1 giây nhảy thẳng lên mặt trăng.
Hôm nay không phải chú ấy có buổi họp sao?
“Chủ nhiệm Tần.” Từ Miểu ngồi dịch ra một chút, nhường chỗ, “Chú cũng chưa về ạ?”
“Có bệnh nhân cấp cứu nên chưa về được.” Chủ nhiệm Tần ngồi xuống đối diện Giang Ninh, nở nụ cười hòa ái với cô: “Tiểu Giang định đi xem mắt à?”
Giang Ninh hàm hồ gật đầu.
“Người nhà cháu đều ở Tân Thành hết đúng không?”
Giang Ninh tiếp tục gật đầu: “Dạ.”
“Cháu là con gái một nhỉ?”
“Dạ vâng, trong nhà có mỗi cháu.”
“Hiện tại cháu đang ở chung cư mua trước đây đúng không?”
“Dạ vâng toàn Hạnh Phúc.” Giang Ninh thực sự muốn chuồn, “Gần bệnh viện mình ạ.”
“Tìm ai thì tìm cứ anh chàng người gốc Tân Thành mà lấy. Tốt nhất ta về ta tắm ao ta càng tốt. Phù sa không nên chảy ruộng ngoài.” Chủ nhiệm Tần lấy thân phận là người từng trải để nghị: “Gần gũi, lại ổn định.”
“Cái này phải xem duyên phận ạ.” Giang Ninh cố gắng duy trì nét mặt ổn định, kiếm cớ đứng lên: “Vậy chú ăn cơm nhé, cháu còn có bệnh nhân cần thăm khám.”
“Nghe nói hôm nay cháu ứng tiền viện phí cho một cô bé?” Chủ nhiệm Tần giương mắt, “Ngày mai viết một tờ trình mang lên cho chú, chú xem xét xem có thể xử lý cho cháu được không?”
“Không cần đâu ạ.” Giang Ninh nói: “Cũng không đáng là bao.”
“Về sau việc thế này nên thận trọng một chút, bằng không chỉ dựa vào tiền lương của cháu bình thường sao đủ.”
Giang Ninh gật đầu: “Dạ vâng cháu hiểu rồi.”
Vào thu ngày dài đêm ngắn, 6 rưỡi chiều ánh sáng cuối cùng cũng đã sắp tắt hẳn, cả bầu trời chìm trong màu sắc âm u. Ánh chiều tà le lói, yếu ớt, thậm chí còn chẳng thể xuyên thủng màn mây âm trầm, sà xuống nhân gian.
Giang Ninh đứng trong sân một hồi, mới đi về phía khu nội trú.
Trên đường cô mở điện thoại di động tìm tòi tin tức về vụ án giết người liên hoàn. Người đầu tiên bị hại có tên Hứa Hồng. Cô vừa gõ hai chữ này ra, lập tức hiện ra một loạt các từ khóa gợi ý.
Hứa Hồng có phải gái bán dâm?
Nghề nghiệp của Hứa Hồng thực sự là gì?
Video Hứa Hồng bị giết.
Con gái của Hứa Hồng.
Đột nhiên Giang Ninh không còn hứng thú đọc tiếp nữa, cất di động vào túi áo, đi thẳng vào khu nội trú.
Cô bé ở trong phòng bệnh nặng. Trong phòng có bốn bệnh nhân nữa. Mùi nước sát khuẩn, hoà với mùi thức ăn tạo nên một hỗn hợp mùi hương cực kỳ phức tạp. Giang Ninh đẩy cửa đi vào, cô bé gái ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô lập tức buông đũa, “Bác sĩ Giang.”
Trên giường có dán tên của cô nhóc. Cô bé tên Hứa Tĩnh, năm nay vừa tròn 15 tuổi học lớp 9 tại trường trung học cơ sở số 16.
“Em cứ ăn đi. Không cần xuống giường, cẩn thận không kim truyền bị lệch đó.” Giang Ninh đi qua kiểm tra cổ tay Hứa Tĩnh. Vết thương trên tay vẫn còn sưng, tuy nhiên đã đỡ hơn buổi sáng rất nhiều. “Hôm nay cứ lại ở viện đi, thiếu gì nói với chị, chị mua giúp em. Đã nhớ số điện thoại của chị chưa?”
Hai mắt Hứa Tĩnh đỏ lên, bối rối gật đầu: “Cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo.” Giang Ninh kiểm tra một lần nữa vết sưng, xong xuôi xoay người đi được hai bước, cô đột nhiên quay trở lại, kéo cái ghế nhỏ gần đó, ngồi xuống bên cạnh giường, “Hỏi em một việc.”
Hứa Tĩnh đang và cơm, nghe thấy vậy, lập tức ngẩng đầu: “Chị cứ nói đi.”
“Tay của em. Ai đánh? Mợ? Hay bạn cùng trường?”
Hứa Tĩnh thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không… không phải, do tự em ngã. Không có ai đánh em cả.”
“Nếu như bị đánh, với mức độ này có thể được xem như là cố ý làm tổn thương, em có thể báo cảnh sát, nhờ cơ quan có chức năng can thiệp.” Giang Ninh chăm chú nhìn vào mắt cô bé con, chậm rãi nói: “Cảnh sát sẽ bảo vệ em.”
Sắc mặt Hứa Tĩnh trắng bệch, theo bản năng liên tục lắc đầu, sau đó như phản ứng lại được, cô bé cố gắng trấn tĩnh đáp: “Không phải. Không có ai đánh em cả. Thật đó. Là do em bị ngã.”
“Vậy được rồi, do chị nhìn lầm.” Giang Ninh thầm thở phào một hơi, an ủi: “Em chú ý nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, nghe lời chị y tá. Sáng mai chị sẽ đến thăm em.”
“Cảm ơn chị.” Hứa Tĩnh ngoan ngoãn đáp lại, “Bác sĩ Giang. Chị thật là tốt.”
Giang Ninh chần chờ một lát mới đứng dậy, khẽ vuốt đầu Hứa Tĩnh: “Nếu có gì cần hỗ trợ, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi điện cho chị, chị cố gắng hết sức trong khả năng của mình. Chị đi đây.”
Vết thương trên người Hứa Tĩnh rất rõ ràng không phải do ngã, bởi vì vết thương quá điển hình, ai cũng có thể nhìn ra. Nhưng cô bé đã không muốn nói, Giang Ninh cũng chẳng thể ép buộc được.
Giang Ninh đi ra khỏi phòng bệnh, đứng thất thần trên hành lang hồi lâu. Hứa Tình rất giống cô ngày bé, cô nhìn con bé mà như thể nhìn thấy bóng dáng mình năm 15 tuổi.
“Bác sĩ Giang, cô chưa tan làm à?” Mấy cô y tá đi qua quan tâm hỏi thăm.
“Chuẩn bị rồi đây.” Giang Ninh xoa xoa ấn đường, rồi nhanh chóng kéo khẩu trang lên cao che gần kín mặt, sau đó xoay người rời đi.
Cô muốn lên lầu bàn giao một vài việc với y tá, chỗ cần đến ngay lầu 6 đi thang máy không cần thiết lắm, Giang Ninh bước đến chỗ cửa thoát hiểm.
Vừa đẩy cửa ra đã bị một làn khói xộc thẳng vào mũi, cô kinh ngạc, nhíu mày, ai lại to gan như thế? Dám ở chỗ cấm hút thuốc như bệnh viện, lại còn ngay lối thoát hiểm hút thuốc lá?
Cô lùi về sau nửa bước, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu nhanh chóng sáng lên.
Trong lối thoát hiểm một người đàn ông cao lớn, tuấn tú mặc đồ bệnh nhân trên tay cầm một điếu thuốc đang cháy dở, khuôn mặt đẹp đẽ như tạc tượng, lờ mờ sau làn khói càng khiến anh ta thêm thần bí, quyến rũ.
Ước chừng nửa phút sau, đèn trong lối thoát hiểm lại tối đi.
Giang Ninh tựa sát vào cánh cửa, cuống họng hơi khô.
Người đàn ông rũ rũ tàn thuốc lá, dáng người anh ta rất cao, khí thế áp bức, làm cho người ta không thể nào phớt lờ đi sự tồn tại của mình.
Giang Ninh đứng thẳng lưng, rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng nói: “Ở đây cấm hút thuốc.”
Lâm Yến Thù dừng lại trước mặt cô, cầm điếu thuốc huơ huơ trong không trung, trong một nháy mắt này Giang Ninh cảm thấy như anh ta chuẩn bị vươn tay bẻ cổ mình, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra, tay anh ta vươn qua đỉnh đầu Giang Ninh, đè lên nắm tay cửa lối thoát hiểm.
Tàn thuốc theo động tác của anh phiêu phiêu bay trong không khí, rồi dần dần tàn lụi rơi xuống, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
“Thật sao?” Anh đứng trong bóng đêm, trên người có mùi máu nhàn nhạt, hoà cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ. Giọng anh trầm trầm, lạnh nhạt, hờ hững: “Cô là bác sĩ của tôi?”
Lời này nghĩa là sao? Bác sĩ của tôi? Ý là bác sĩ điều trị? Giang Ninh quả thực không phải bác sĩ điều trị của anh.
“Không phải.” Lưng cô như sắp hoà với cánh cửa sau lưng, “Nhưng ở đây không được phép hút thuốc, dù là bác sĩ nào chăng nữa, nhìn thấy đều có quyền ngăn cản anh, chẳng cần là bác sĩ điều trị chính hay không.”
“Cô là bác sĩ gì?” Anh đặt điếu thuốc lên môi, tiếp tục hút, ánh lửa đỏ hồng soi chiếu hàng mi dài in thành một bóng râm nhỏ dưới mắt. Anh nhẹ nhàng hút một hơi thuốc, đầu thuốc cháy thêm hồng. Lâm Yến Thù hất cằm, khói thuốc nhẹ nhàng cuốn lấy hai người, tàn thuốc phiêu tán trong không khí, cả thân hình xích lại, tựa như muốn dựa vào cô, “Gọi là…”
Giang Ninh vươn tay cướp được điếu thuốc.
Trong nháy mắt tất cả chìm vào tĩnh lặng. Lâm Yến Thù chẳng nói chẳng rằng, chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Giang Ninh duy trì sự trấn định, cầm điếu thuốc đang hút dở kia đi ra hành lang, ném vào thùng rác. Bên trong hình như có nước, tàn thuốc phát ra tiếng ‘xèo xèo’ nho nhỏ.
Lâm Yến Thù bỗng nhiên tiến lên một bước, Giang Ninh như cảm nhận được nguy hiểm lùi về sau. Bàn tay thon dài của anh nhanh như cắt vươn tới, tóm lấy bảng tên gắn trên túi áo blouse trắng của cô.
“Giang Ninh.” Ngón tay anh khẽ vuốt qua thẻ công tác bằng nhựa gài trên ngực áo, dưới ánh đèn cổ tay càng trở nên trắng bệch. Giọng Lâm Yến Thù trầm ấm vang lên: “Bác sĩ khoa Chỉnh hình.”
Mùa thu, Giang Ninh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn bạc, cách một lớp áo blouse trắng sự tiếp xúc da thịt quá gần gũi kia mang đến một cảm giác vô cùng dị thường.
Trái tim cô bắt đầu đập loạn: “Là tôi, có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, ghi nhớ tên cô thôi, lỡ đâu sau này có khiếu nại cô thì sao. Tiện thể..” Lâm Yên Thù thu tay, vượt qua Giang Ninh đi về phía phòng mình, đi được hai bước, anh quay đầu, hờ hững hỏi: “Các cô bị khiếu nại mấy lần thì mới bị xử phạt.”
“Không dựa vào số lần, dựa vào mức độ.” Giang Ninh chăm chú nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, dưới lớp khẩu trang, khẽ nhấp môi dưới.
Chạng vạng tối, ngoài cửa sổ sắc trời đen kịt, đèn hàng lang sáng loá, cái bóng của anh kéo dài thật dài trên nền đá cẩm thạch.
Anh như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, quay người trở về phòng.
“Răng rắc.” Cánh cửa đóng lại.
Giang Ninh xoa nhẹ huyệt Thái Dương, vừa định rời đi, ánh mắt chạm phải vệt máu kéo dài, chói mắt nổi bật trên sàn nhà màu sáng.
Cô thoáng hoảng hốt.
Thất thần một hồi, cô mới vội vàng rút điện thoại, gọi cho Từ Miểu - bác sĩ phụ trách chăm sóc, quan sát trong thời gian hậu phẫu của Lâm Yến Thù.
Rất nhanh, Từ Miểu đã bắt máy: “Bác sĩ Giang? Có việc gì vậy?”
“Lâm Yên Thù hút thuốc trong lối thoát hiểm, vết thương có khả năng bị rách ra rồi, có cần thông báo với chủ nhiệm Tần không?”