Vào buổi tối, Trần Cảnh với Tiểu Bàn lẻn vào trung tâm mai mối.
Trong trung tâm mai mối có camera theo dõi, nhưng lúc sáng họ đã thăm dò qua phần nào hướng camera chĩa vào, sau khi đi vào thì yên lặng không một tiếng động lên tầng hai.
Chiếc khăn lông ở tầng hai đã không còn, nơi này hẳn là đã có người ra vào.
Tiểu Bàn móc ra chìa khóa hôm nay vừa mới đẩy nhanh tốc độ làm ra, mân mê ở ổ khóa một hồi, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa mở.
Trần Cảnh đi vào trong trước, yên lặng nhìn một lượt, sau khi xác nhận không có gì dị thường thì nhấc chân bước lên phía trước, Tiểu Bàn theo ngay phía sau.
Đây là một căn phòng rất bình thường, có giá sách, có bàn làm việc, sô pha, là một phòng làm việc đơn giản.
Sự kì lạ duy nhất có lẽ là cửa sổ bị đóng kín mít, còn có người đang nằm trên mặt đất.
Hay nói đúng hơn là một thi thể. Một thi thể phụ nữ, thi thể nằm nghiêng người, trên người có kha khá vết thương, không giống như cố ý tạo thành, lại giống như lúc giãy giũa vô tình làm ra hơn.
Thứ duy nhất có thể khẳng định đây là do con người làm ra có lẽ là đôi mắt của thi thể, đôi mắt đã biến mất, chỉ để lại hai hốc mắt đen thui sâu hoắc, quanh thân có máu chảy ra, vết máu đã khô, máu lúc trước dính trên khăn lông mà cậu ta nhìn thấy cạnh cửa khả năng là máu chảy ra từ con mắt cùng lỗ tai của đối phương.
Người này hẳn là "Hoàng tiểu thư" được nhắc tới sáng nay.
Đã nhìn quen mấy trường hợp như này, Tiểu Bàn quay mắt sang, biểu cảm Trần Cảnh vẫn không đổi, quay đầu cẩn thận quan sát phòng làm việc.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ở đây chắc sẽ có thông đạo nào đó. Cậu ta hôm nay lúc ở đại sảnh đã xem qua nơi này, phòng làm việc này khác với các phòng lớn nhỏ khác, xây dựng cũng rất qua loa có lệ, dường như không hợp với các phòng xung quanh, lại giống như vội vã xây nên vì để che giấu gì đó.
Thứ bị che đậy có lẽ là một lối đi dẫn đến nơi nào đó.
Tiểu Bàn chậm rãi đi vào phòng, chân đột nhiên đá phải thứ gì đó, lấy điện thoại ra soi.
Đó là một cái ô cửa kéo.
Ngay tại chỗ này.
Trần Cảnh cũng đến gần, cúi xuống kiểm tra sau đó kéo lên.
Thanh kéo được kéo lên, một cầu thang dẫn xuống bên dưới xuất hiện, Tiểu Bàn chuẩn bị bước vào, Trần Cảnh sau khi khom lưng nghiêm túc nghe ngóng bên dưới một lát thì ngăn tiểu bàn lại, đặt thanh kéo xuống.
Tiểu Bàn cũng nhận ra được gì đó, đi theo Trần Cảnh cùng nhau đứng lại.
Có tiếng bước chân truyền đến, là của hai người, còn có âm thanh nói chuyện mơ hồ.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sàn nhà rung nhẹ, hai người mặc quần áo màu đỏ sậm bước ra, quần áo kín mít, che kín toàn bộ khuôn mắt, không lộ ra chút da thịt nào.
"..."
Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, theo sau là âm thanh thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Rút lại bàn tay đang bóp cổ người đó ra, Trần Cảnh và Tiểu Bàn đỡ lấy hai người ngã xuống, lặng lẽ thay quần áo cho người ta, cuối cùng nhét hai người vào một tủ đồ bên cạnh.
Mặc lại quần áo đầy đủ, hai người nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau đi xuống cầu thang, càng đi sâu, bóng dáng họ cũng dần hòa vào bóng tối.
_____
Đến thành phố F, Giang Vu Tận vẫn chưa có ý định rời đi ngay để không thiệt với mấy giờ ngồi xe kia, buổi chiều cậu uống các loại rượu hoa quả ngọt và đi dạo loanh quanh, ăn tối xong thì đến một khu phố cổ.
Khác với những khu đô thị đang dần hiện đại hóa, khu phố cổ tuy cũ kỹ nhưng tràn đầy sức sống, không có những quy định khắc khe giữ trật tự như những khu đô thị khác, ven đường có mấy chiếc bàn dưới gốc cây hòe lớn, các ông chú lớn tuổi mặc áo ba lỗ, vừa phẩy quạt hương bồ vừa chơi mạt chược, có không ít người tụ tập vây xem, Giang Vu Tẫn hết sức tự nhiên hòa vào đám đông, không hề có cảm giác không ổn nào.
Có người dì mang đến một đĩa dưa hấu lớn, cậu cũng được chia một miếng, có ông chú còn cùng cậu gọi anh kêu em ngay tại chỗ. Khi ông chú đi vệ sinh, cậu còn tạm thời giúp người ta bốc hai ván, hai ván đều thắng.
Sau đó, ông chú với bà dì còn trở nên nhiệt tình với cậu hơn.
Đèn đường vàng rực sáng từ chiều đến tối muộn, Giang Vu Tận thay đổi khu vực, chạy đến xem cụ ông chơi bài trường cổ.
Bên đường không ngừng có người đi qua, có một người đàn ông ngậm điếu thuốc, đeo một loạt khuyên tai, đi ngang qua bàn đánh bài, âm thanh nói chuyện điện thoại hết gần rồi lại đi xa:
"Chi bộ trưởng trước đây vẫn luôn nhẫn nhịn, hiện tại gã lại nói biết tin tức về 001, còn làm bộ bí hiểm, tao cũng không biết là thật hay giả, nhưng tao đoán chắc gã muốn dựa vào lần này để thăng chức."
"... Tổng bộ phái tao tới đây cũng vì chuyện này, lát nữa tao đi tìm gã, đến lúc đó sẽ rõ."
Giang Vu Tận gặm dưa hấu, ghé mắt nhìn sang.
Vứt vỏ dưa vào thùng rác, cậu cúi chào cụ ông rồi từ từ quay người rời đi.
Bà dì đứng cách đó không xa nhìn thấy cậu rời đi, đôi mắt liền mở to, mới định ngăn cản, Giang Vu Tận đã mỉm cười vẫy tay:" Con trai tôi sắp đến giờ tan học, tôi sẽ đón nó."
Có lẽ vì không ngờ cậu đã có một cậu con trai còn đang đi học nên các cô dì ngạc nhiên mở to mắt, nhìn cậu rời đi.
Khi đang đi trên con phố đông nghịt, Giang Vu Tận thỉnh thoảng liếc nhìn những người ở phía xa phía trước, cảm thấy thời gian vẫn kịp nên thậm chí còn mua đồ ăn vặt để vừa đi vừa ăn.
Con đường càng đi càng trở nên quen thuộc, lúc ngẩng đầu lại phát hiện mình đã quay trở lại nơi mình vừa ghé chiều nay. Chỉ là người đàn ông đeo khuyên tai lại không đi vào bằng cửa chính, thay vào đó lại móc đâu ra một chiếc chìa khóa và bước vào qua cánh cửa nhỏ phía bên kia tòa nhà.
Sau khi tiến vào hắn liền đóng cửa lại, Giang Vu Tận chậm rãi đi theo phía sau, đợi đối phương vào cửa một lúc rồi mới dùng cách của mình đi vào theo đối phương.
Tiếng bước chân phát ra từ tầng hai của tòa nhà trống vắng.
Người đàn ông đeo khuyên tai đi đến cuối tầng hai, vừa bước vào phòng ngâm nga một giai điệu nào đó, vừa nhìn điện thoại vừa lục lọi khắp phòng, cuối cùng tìm thấy một bộ quần áo chưa khui trong ngăn tủ ở bàn làm việc.
Lúc tìm được quần áo, hắn chợt ảm thấy sau gáy đau nhói, hắn thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại xem chuyện gì đã xảy ra, liền nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Giang Vu Tận đứng phía sau cụp mắt xuống, hơi xoay cổ tay rồi đi lướt qua người trước mặt, lấy quần áo trong tủ rồi nói câu cảm ơn.
Nhưng đối phương rõ ràng không nghe được lời cảm ơn của hắn.
Trực tiếp đặt một người lớn ở đây sẽ không tốt, Giang Vu Tận liếc nhìn văn phòng, sau đó mở chiếc tủ đồ cạnh tường.
Cửa tủ mở ra, hai người bị trói tay chân đang nằm yên lặng bên trong.
"..."
Giang Vu Tận đóng cửa tủ lại.
Sau khi tìm được một chỗ mới trong văn phòng để đặt người đang ngủ say như trẻ con, anh nhìn quanh phòng rồi kéo chiếc thanh khóa trên sàn nhà.
Trần Cảnh và Tiểu Bàn đi qua cầu thang thật dài, lúc đến điểm cuối tầm nhìn của họ lập tức mở rộng.
Nơi này hệt như một thành phố dưới lòng đất, tràn ngập ánh sáng và hành lang, có mấy cây cầu kim loại kéo dài rất xa, nối liền hai tòa nhà dựa vào tường núi, bên trên không ngừng có người qua lại.
Có người canh gác đầu mỗi hành lang bằng súng, im lặng canh gác.
Hai người mặc bộ quần áo đặc biệt, bước qua hai bậc thang mà không gây ra tiếng động quá rõ ràng, vừa đi trên cây cầu kim loại vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Lúc bọn họ còn đang bước đi thận trọng, lại nghe thấy tiếng bước chân trên cây cầu kim loại sau lưng.
Có người đi ngang qua họ, cũng mặc quần áo màu đỏ sậm, có lẽ là nhân viên cũ ở đây, trông thoải mái hơn nhiều, chậm rãi đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã băng qua cây cầu kim loại rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi đi qua cây cầu kim loại, Giang Vu Tận ngước nhìn tòa nhà được xây dựa vào vách núi trước mặt.
Nó cũng là một chi nhánh, nhưng trông hoành tráng hơn rất nhiều so với cái ở Thành phố A, ít nhất nó lớn hơn rất nhiều lần và nhìn qua trông giống như một căn cứ hơn. Điểm giống nhau duy nhất giữa hai nơi có lẽ là đều cần phải đi qua một cầu thang dài để tiến vào.
Những người canh gác phía trước tòa nhà cầm súng, mắt nhìn thẳng về phía trước, tư thế căng chặt, Giang Vu Tận đi ngang qua còn nhân tiện chào hỏi, gật đầu khẳng định thái độ làm việc nghiêm túc của họ, nói: "Vất vả cho các anh rồi."
Đột nhiên có người chào hỏi, người gác cửa đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lại cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp lại: "Không vất vả."
Giang Vu Tận cứ như vậy đi vào tòa nhà.
So với an ninh nghiêm ngặt bên ngoài, bên trong tòa nhà rõ ràng có ít người hơn, cũng xuất hiện những người người mặt quần áo khác nhau. Có người mặc quần áo bảo hộ màu trắng bước vào thang máy, công dân Giang ban đầu chuẩn bị bò cầu thang trong nháy mắt vòng trở lại, cùng đi vào thang máy.
Người đàn ông mặc đồ bảo hộ màu trắng ấn một tầng, Giang Vu Tận suy nghĩ một chút rồi trực tiếp ấn tầng trên cùng.
Lãnh đạo thường thích ở vị trí cao, và đương nhiên chi bộ trưởng cũng phải đứng ở vị trí cao nhất.
Người mặc đồ bảo hộ màu trắng bên cạnh quay đầu liếc nhìn, sau đó lại nhìn sang nơi khác, sau khi đến tầng của mình, anh ta bước ra khỏi thang máy.
Sau khi lên đến tầng trên cùng, lúc cửa thang máy mở ra, một đám người cầm súng xuất hiện, tất cả đều chĩa súng vào cậu.
Người đứng đầu nghiêm mặt nói: "Trừ chi bộ trưởng ra, không ai được phép đi lên bằng thang máy, cậu đang làm gì vậy?"
Đột nhiên xuất hiện một đám người, Giang Vu Tận không hề sợ hãi mà nói một cách tự tin, giọng điệu có chút nôn nóng: "Tôi có chuyện quan trọng cần nói với chi bộ trưởng, chậm chút nữa liền không kịp."
Cậu vừa đi vừa nói chuyện, nhìn qua thực sự rất vội, thái độ chân thành, động tác tự nhiên, rất khó có thể nói là đang lừa người.
Người cầm súng trong phút chốc bị cậu dọa sợ, không biết nên tiến lên hay lùi lại, chỉ có thể nhìn đối phương đi sâu vào hành lang, đến khi hắn kịp phản ứng, đang định ngăn người này lại thì đối phương đã gõ cửa căn phòng duy nhất trong hành lang này, sau đó thông qua cánh cửa nói cái gì đó.
Sau một hồi im lặng, trong văn phòng có người nói: "Mời vào."
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của chi bộ trưởng, những người đứng trong hành lang nhìn nhau vài lần, cuối cùng lựa chọn quay về vị trí ban đầu.
Giang Vu Tận ở ngoài cửa không nói gì, chỉ nói mình là người của Tổng bộ, thuận lợi bước vào phòng.
Có lẽ là để bù cho những thứ không có khi ở dưới lòng đất, đèn trong văn phòng rất sáng, máy hút ẩm và điều hòa đều chạy liên tục, ở đây so ra còn thoải mái hơn nhiều với bên ngoài.
Ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên, không mặc đồng phục đặc biệt như những người khác, nghiêm túc mà mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, nhưng dáng người rõ ràng không đep, thịt bụng bị dây thắt đến căng ra một vòng. Trên đỉnh đầu cũng có vài sợi tóc bạc.
Đây là người nói gã đã thấy mình.