Edit:Lâm Hạ Linh
Tim đập nhanh đến mức đầu óc Lý Ưng nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể lại phản xạ có điều kiện mà lăn một vòng trên mặt đất để tránh tổn thương cột sống, ngẩng đầu nhìn về phía người mặt mày mơ hồ đang đứng bên cửa sổ, lên tiếng hỏi: "Ngươi là ai?"
Đụng phải miệng vết thương, âm thanh hắn ta tràn đầy vẻ đau đớn thống khổ, nhưng lại cố hạ thấp âm lượng, sợ bị người trước mặt phát giác.
Từ cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, Giang Vu Tận không trả lời câu hỏi của Lý Ưng, khom người trực tiếp kéo đối phương đứng dậy, nói: "Chúng ta cần đi nhanh một chút."
Lý Ưng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cũng biết không thể ở đây cãi cự, mặc kệ miệng vết thương rách ra đau đớn, vẫn cứ chạy theo sau.
Giang Vu Tận ngay từ lúc tiến vào tòa nhà đã nhìn qua đại khái cấu tạo của nó, mang theo người phía sau vòng qua mấy cái hành lang cuối cùng kéo ra cửa nhỏ đã được mở từ trước, cho Lý Ưng đi qua trước.
Ngoài cửa là một con đường đi đến cầu thang phía dưới, rất dài, bởi vì ở mặt khác tòa nhà lại gần sát một đống tòa nhà, nếu từ ngoài nhìn vào rất khó phát hiện.
Tiếng bước chân xuống cầu thang bị tiếng mưa đánh xuống nền đất che đậy, yên lặng không tiếng động hòa cùng tiếng mưa to bên ngoài.
Cho dù là lúc này, Giang Vu Tận vẫn nỗ lực bảo vệ ngỗng lớn, dùng áo sơ mi của mình che lại ngỗng lớn.
Lý Ưng cong người một bên che miệng vết thương một bên vừa đi xuống dưới, lúc gần đến cuối cầu thang, dưới chân bỗng trơn trượt, kết quả phía sau có người đỡ lấy, tốt xấu gì cũng không có ngã lăn trên mặt đất.
Thành công trở lại mặt đất, hắn quay đầu nhìn về người phía sau còn đang bảo vệ hai con ngỗng nhồi bông, trong lúc nhất thời không biết đi thế nào.
Đem ngỗng lớn che đến kín mít, Giang Vu Tận lúc nhìn về con đường phía trước, nói: "Quay về trước."
Lý Ưng: "Về đâu?"
Quay về chính là quay về cửa quán bar.
Giang Vu Tận vẫn còn nhớ cây dù giá 32 tệ* của mình, lấy lại cây dù từ giá để dù rồi mở ra.
*32 NDT là khoảng 110949,10 đồng tiền Việt (111 nghìn) tính theo tỉ giá quy đổi tiền ngày 28/01/2024
Lúc này chỉ cần mở dù là có thể dễ dàng trộn lẫn vào biển người.
Nhưng Giang Vu Tận vẫn chưa che cho Lý Ưng mà lựa chọn che cho hai con ngỗng nhồi bông lớn.
_____
Người đuổi theo Lý Ưng lên lầu xuống tầng dưới xem xét, cũng không tìm được thi thể sau khi đối phương nhảy lầu, hiện trường cũng không có vết máu hay dấu vết va chạm nào.
Người điều tra ở trong tòa nhà cũng không có phát hiện bất kì kẻ nào, từ một tầng lại một tần cuối cùng đến tận dưới lầu, cuối cùng đành cùng hội họp với người dưới lầu.
Người dẫn đầu cúi đầu, lát sau lấy điện thoại ra, nói:
"Đội trưởng Từ, người chạy rồi."
Giang Vu Tận mang theo Lý Ưng đi vào một cửa hàng hai tầng trong con ngõ nhỏ, tầng hai hiện lên một bầu không khí khiến người ta không khỏe, ánh đèn tối mờ, sau khi ngồi xuống cậu liền lấy điện thoại ra.
Lý Ưng nhìn thấy con số phía trên, trong nháy mắt nâng cao cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
Giang Vu Tận hỏi gì đáp nấy: "Gọi điện cho người ủy thác."
Lý Ưng nhớ rõ dãy số này, đây cũng là số điện thoại người đeo nhẫn muốn bắt hắn thường dùng.
Hai chữ liên hệ "Người uy thác", hắn không tính là thông minh nhưng vẫn có thể hiểu được quan hệ trong đây, duỗi tay muốn ngăn cản động tác Giang Vu Tận: "Không thể gọi cho hắn!"
"Hắn là Linh... Người của một tổ chức rất khủng bố, người trong đó đều làm việc không từ thủ đoạn... Bọn họ, ba người bọn họ là tội phạm đang bị truy nã!" Lý Ưng cầu xin nói: "Hắn mà tới ta sẽ chết."
Giang Vu Tận ôm hai con ngỗng nhồi bông nhìn hắn một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng, nhấn về biểu tượng gọi điện.
Trái tim Lý Ưng đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng nói:
"Ta đây cũng ủy thác ngươi một việc!"
Giang Vu Tận giương mắt, ấn gọi.
Dưới trời mưa to, mấy người cầm ô nhanh chóng từ bên đường chạy qua, người đi đường không kịp tránh đi, bị đâm cho lảo đảo té sang một bên.
Chạy đến đầu ngõ, đeo nhẫn ngọc tốc độ dần chậm lại, nhìn vào bên trong.
Có mấy tấm biển quảng cáo đỏ thẫm, đây là con ngõ nhỏ nơi người trong điện thoại hẹn gặp mặt.
Ngày hôm qua mới vừa ủy thác đối phương tìm Lý Ưng, không ngờ hôm nay đối phương đã tìm được.
Nhấc chân đi vào ngõ nhỏ, dừng lại trước một cửa hàng, hắn trực tiếp đi lên lầu.
Cửa hàng này có vị trí hẻo lánh, chỉ có vài ba vị khách linh tinh ở lầu một, lầu hai không có ai khác, sau khi bọn họ lên lầu liền thấy người hôm qua cùng gặp mặt ngồi bên bàn gỗ cạnh cửa sổ, ở phía sau cậu là một người đàn ông im lặng không tiếng động.
Là Lý Ưng, vết sẹo trên mặt không thể làm giả được.
"Lý Ưng! Ông đây cuối cùng cũng tìm được ngươi!"
Đeo nhẫn ngọc tiến lên, nhưng bị ngỗng lớn chặn lại, Giang Vu Tận sau khi đứng lên báo ra con số: "Người ngươi muốn tìm được rồi."
Đây rõ ràng là muốn phí ủy thác.
Đeo nhẫn ngọc nhìn về Lý Ưng phía sau, bàn tay không tự giác nắm chặt, cuối cùng lựa chọn chịu đựng, nhẫn nại móc ra phí ủy thác.
"Hiện tại có thể đưa..."
Trong nháy mắt khi phí ủy thác được giao ra, Lý Ưng vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cửa sổ nháy mắt nhảy ra.
Giang Vu Tận cũng cười cười vẫy tay: "Tôi mới nhận ủy thác mới, là bảo vệ cho người ủy thác không bị các ngươi bắt được, cho nên xin lỗi."
Người ủy thác rất hiển nhiên là Lý Ưng.
Nội dung ủy thác ban đầu của hắn là tìm được Lý Ưng, cũng không bao gồm giúp đỡ bọn họ bắt Lý Ưng, nên hiện tại nhìn thấy mặt liền tính là hoàn thành ủy thác, thuận lý thành chương* có thể lại tiếp tục nhận ủy thác mới.
* Thuận lý thành chương (*): cứ thế mà thành
Uỷ thác mới còn gấp đôi phí ủy thác.
Cậu liền như vậy lướt qua trên bàn, từ cửa sổ nhảy xuống.
Lúc phản ứng lại, ba người đeo nhẫn trực tiếp phá ghế dựa vọt tới bên cửa sổ, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người biến mất ở cuối ngõ.
Lồng ngực tên đeo nhẫn phập phồng kịch liệt, tay để trên thành cửa trong nháy mắt bóp nát khung cửa, thanh âm cứ như từ tận cổ họng hét ra: "Đuổi theo!"
Giang Vu Tận mang theo Lý Ưng tiếp tục chạy qua dòng người, lần này cậu cứ như lương tâm trỗi dậy, rốt cuộc cũng biết chọn đường có thể che mưa khiến người đi sau thoải mái hơn không ít.
Chỉ là vừa rồi từ trên lầu nhảy xuống miệng vết thương đã hoàn toàn rách ra, máu chảy ướt sũng cả một đoạn băng gạc, miễn cưỡng còn chưa thấm ra áo gió.
Giang Vu Tận thành công phát huy ưu thế người địa phương, vòng qua vòng lại, lên lên xuống xuống vài vòng, thành công cắt đuôi ba người đeo nhẫn.
Phòng ốc hai bên càng đi càng thấp dần, cũng ngày càng cũ kĩ, người đi đường cũng ít dần. Lý Ưng không ngừng nhìn xung quanh, không phát hiện nơi nào có thể trốn được.
Vào một khu phố cũ, Giang Vu Tận dọc đường đi, vừa đi vừa nhìn sang một con đường khác bên cạnh, cứ như đang chờ đợi gì đó.
Giữa một loại cửa cuốn cổ xưa xuất hiện một cái cửa cuốn vẫn còn mới.
Cậu đi xuyên qua đường cái đến đối diện, Lý Ưng theo sát ngay sau, sau đó liền nhìn thấy cậu cong lưng, dùng sức kéo mở cửa lớn.
Sau khi kéo ra cửa lớn, đập vào mắt là một bàn ăn cũ nát, con đường ở giữa còn có một loạt dấu chân.
Không ngờ tới còn nơi như này, Lý Ưng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Giang Vu Tận lại lần nữa đem cửa cuốn kéo lên.
Nơi này là nơi lúc trước người thu thập ẩn nấp một thời gian. Dấu chân phía trên là do người của Đội Điều tra để lại. Vì để tiện ra vào, lúc ấy bọn họ đã trực tiếp phá cửa, sau thay lại cái mới, nhưng không liên hệ được chủ nhà, cửa lớn vì thế không khóa, hiện tại lại thuận tiện cho cậu.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi nặng hạt, cậu tìm nơi tùy ý ngồi xổm xuống, thoải mái gối đầu lên ngỗng lớn, làm cái ngáp, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Người anh em, anh làm sao mà thành như này? Mấy ngày nay cũng đủ kích thích đi."
Lý Ưng cũng chọn một chỗ ngồi bên cạnh, hơi hơi điều chỉnh tư thế, che đi miệng vết thương, giọng điệu mệt nhọc mà thở hỗn hển, kể ra chuyện lúc trước.
Hắn kể hắn ta lúc trước làm ở một cơ quan, tạm gọi là Tiểu Đặc, lúc hắn làm ở Tiểu Đặc thì lại bị Tiểu Linh dụ dỗ hắn ăn sang máng khác, hắn liền mang theo thành quả nghiên cứu ở Tiểu Đặc chạy sang Tiểu Linh, sau lại phát hiện Tiểu Linh còn khủng bố hơ hắn nghĩ, vì thế lại mang theo thành quả nghiên cứu đấy chạy đi.
Cho nên hiện tại người hai phe đều muốn bắt hắn, gặp được ở tòa nhà là người của Tiểu Đặc, còn ba người đeo nhẫn ngọc là người của Tiểu Linh.
Giang Vu Tận: "..."
Giang Vu Tận hiếm có mà trầm mặc một chút.
Tiểu Đặc là cục Điều tra Đặc biệt, Tiểu Linh là tổ chức Linh, người này giống như dùng tên giả, nhưng lại không hoàn toàn dùng tên giả.
Cuối cùng cậu cho một lời nhận xét ngắn gọn: "Đỉnh đấy."
Vừa nói xong, cậu một lần nữa móc ra điện thoại, lại lần nữa mở lịch sử trò chuyện.
Lý Ưng nhìn cậu lấy ra điện thoại thì mí mắt liền giựt giựt, Giang Vu Tận trấn an hắn: "Đừng sợ, tôi chỉ là gọi cho bạn trai cũ thôi."
"..."
Lý Ưng không sợ nhưng đã bị làm cho chấn động.
Giang Vu Tận nói: "Chúng ta không thể ở đây mãi, tôi gọi anh ấy lại đây đón, ở chỗ anh ấy đảm bảo an toàn."
Người này giọng nói nghiêm túc, ánh mắt chính trực, Lý Ưng có chút sửng sốt, lát sau gật đầu, nhìn người này gọi điện thoại.
Xem ra quả thật là bạn trai cũ, đến cả số điện thoại cũng không có một cái ghi chú.
Sau hai tiếng vang điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, một tiếng lại một tiếng khiến màng nhĩ cũng muốn rung động.
Giang Vu Tận biểu cảm không đổi, giảm âm xuống hai nấc sau đó hỏi: "Tan làm rồi à?"
Từ Đồng Quy nói chưa.
"Thật trùng hợp," Giang Vu Tận bắt đầu diễn, "Em đang ở cửa hàng bán lẻ, số 137 phố thứ ba trong khu phố cũ, tóm lại là ở đây có người xấu, còn đặc biệt đáng sợ, mau tới cứu em."*
* Thật ra đoạn này editor cũng cấn vụ xưng hô lắm, kiểu để 'tôi' thì nó hơi ngang mà để 'em' thì thấy sến quá QAQ
Đầu bên kia rõ ràng có hơi sửng sốt, lúc sau đáp lại, nhắc cậu chú ý an toàn, hắn lập tức chạy tới.
Cúp điện thoại, Giang Vu Tận vừa nhấc mắt, liếc thấy biểu cảm có chút khó hình dung của Lý Ưng, đuôi lông mày cậu khẽ nhếch, hỏi: "Làm sao?'
Lý Ưng: "...Không có gì."
Hắn ta tuy không thể nói kiến thức sâu rộng nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người mặt không biểu cảm nói 'đặc biệt đáng sợ'.
Người dân Giang đặc biệt sợ hãi sau khi cúp điện thoại liền thuận tay click mở Anipop, còn nhân tiện nhìn pin điện thoại.
Rất tuyệt, là cảm giác tràn đầy hết sức an toàn.
Âm thanh vật nhỏ tiêu diệt bị tiếng mưa rơi chặn lại, thiếu thể lực, Giang Vu Tận theo thói quen muốn tìm bạn tốt lấy tinh lực, sực nhớ ra mình còn đang đợi bạn tốt tới cứu viện, vì thế yên lặng thu lại cái tay, cũng cất điện thoại đi.
Giữa tiếng mưa rơi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rất hỗn độn, lát sau truyền đến âm thanh nói chuyện.
Là âm thanh rất quen thuộc, trước đó không lâu còn mới nghe qua lúc ở trong tiệm.
Thân thể Lý Ưng nháy mắt ngồi thẳng: "Sao bọn họ lại tìm được tới đây?"
Thời gian cũng đã trôi qua một khoảng, đối phương hẳn không tìm được nơi này nữa mới đúng.
Giang Vu Tận nhìn qua cũng không quá kinh ngạc, tầm mắt nhìn về người bên cạnh với miệng vết thương còn đang rỉ máu cùng với khuôn mặt tái nhợt.
Lý Ưng dường như cũng ý thức được gì đó, lập tức cúi đầu, dựa vào ánh sáng nhỏ nhoi từ bên ngoài chiếu vào thấy được vết máu trên mặt đất nơi bản thân vừa đi qua.
Máu lẫn với nước mưa thì không thể phân biệt, nhưng vừa nãy hắn đi qua mặt đất sạch sẽ không có nước mưa.
Giang Vu Tận nói thẳng vào trọng tâm: "Máu của anh để lại giống như đồng hồ đếm ngược, là người bình thường thì đều có thể tìm được."
Lý Ưng trừng mắt: "Ban nãy cậu đã chú ý tới!"
Người dân Giang thành thật gật đầu.
Nhưng nếu cậu nói cho đối phương thì đối phương cũng thể làm miệng vết thương đừng rách ra, cho nên trực tiếp lựa chọn không nói. Quá ấm áp, thật là tri kỉ.
Lý Ưng thống khổ che mặt.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Ưng đứng lên che miệng vết thương rồi bắt đầu tìm kiếm lối thoát từ cửa sổ hay cửa sau.
Nghe tiếng bước chân lẫn với tiếng mưa, Giang Vu Tận cũng đứng lên.
Tiếng bước chân ở cửa ngừng lại, đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt, lát sau cửa cuốn bị một quyền nện xuống, ở giữa bị lún thành một lỗ to, cửa cuốn nhìn qua như muốn lung lay sắp sập.
Thân thể Lý Ưng run lên, tạm thời buông ra cái tay vẫn luôn che miệng vết thương, duỗi tay với tới cửa sổ thông khí ở nhà vệ sinh, có lẽ là muốn từ nơi này bò ra ngoài.
Sau cửa cuốn lại lần nữa truyền đến âm thanh, lần này cửa cuốn trực tiếp sập, tiếng mưa bên ngoài trong nháy mắt tiến vào trong nhà.