Sau đó Từ Cao thấy đối phương nhướng mày, có lẽ có chút kinh ngạc cùng thắc mắc tại sao anh ta lại nằm trên sàn.
Từ Cao:"..."
Tâm trạng của anh ta tạm thời có chút phức tạp, anh ta nhân cơ hội lấy sức lực đứng dậy sau đó nhanh chóng lui về sau.
Con quái vật vừa rồi, cũng là dị chủng, đã không còn ở chỗ cũ nữa, phát bắn đó có lẽ đã bắn trúng điểm yếu của nó. Ở chỗ nó đứng lúc đầu đã có thêm một cái lỗ lớn, các thanh thép trên sàn cũng bị uốn cong thành một hình vòng cung kì lạ. Quá rõ ràng,con quái vật đã xuống lầu rồi.
"..."
Từ Cao nhìn cái lỗ lớn dẫn xuống tầng dưới và đống đổ nát xung quanh, ngón tay anh ta run lên mấy lần. Sau khi ổn định lại, trong lòng anh ta lại có một dự cảm không lành, anh ta cầm lấy khẩu súng đưa cho Giang Vu Tận, không nói một lời liền nhân cơ hội quái vật không có đuổi theo mà nhanh chóng chạy đến một căn phòng, nói:"Đi cứu người trước!"
Mặc dù tiếng súng và tiếng kêu vừa rồi khiến tai anh ta ù đi, nhưng anh ta vẫn nhớ tiếng nhai của dị chủng đã nghe qua.
Giang Vu Tận được anh ta yêu cầu không theo anh ta vào phòng nên cậu chỉ đứng bên ngoài chờ đợi.
Từ Cao đi vào một hồi liền nhanh chóng đi ra, khi ra ngoài toàn bộ khuôn mặt anh ta đều trở nên trắng bệch.
Trên tay anh ta còn có một viên ngọc trai lớn dính đầy máu. Cánh môi anh ta khẽ run rẩy một lúc, sau đó liền nuốt ngược vào một ngụm nước bọt rồi nói:"...Cái này rơi ra từ quần áo của người quá cố."
Có vẻ như người anh ta muốn tìm đã được tìm thấy.
Và cũng có thể là tình trạng đối phương không quá tốt.
Giang Vu Tận liếc nhìn anh ta.
Đoán được cậu đang nghĩ đến cái gì, Từ Cao nắm chặt khẩu súng đang cầm trong tay, khí thế ban đầu lập tức sụp đổ, nước mắt lăn dai, nói:"Lúc trước tôi từng là nhân viên dự bị trên danh nghĩa đội điều tra số 5, thực chất cũng giống như nhân viên văn phòng bình thường. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi sau khi được chuyển lên thành thành viên chính thức của đội số 3."
Nhiệm vụ đầu tiên vốn dĩ chỉ là nhiệm vụ theo dõi bình thường, nhưng không ngờ lại biến thành cục diện như hiện tại, đến người cũng không cứu được.
Giang Vu Tận lấy từ trong túi ra một viên ngọc trai cùng kích cỡ, nó vẫn còn được bọc bằng hai tờ giấy ban sáng, nói:"Cái này là do người thuê tôi đưa cho tôi xem như thù lao."
Ánh mắt Từ Cao dừng lại trong tờ giấy bọc viên ngọc trong tay cậu, sau khi so sánh hai viên ngọc thêm vài lần.
Không thể nói là chúng rất giống nhau mà phải nói là chúng giống nhau như đúc.
Có vẻ như người tự xưng là chị Hứa là một người ra tay rất rộng rãi, phóng khoáng.
Chị Hứa tìm người, cho cả địa chỉ, thậm chí cả ngôi nhà đều thuộc về chị ta, tuy hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận cho toàn bộ sự việc nhưng về cơ bản đã có thể khẳng định chị ta có liên quan mật thiết đến vụ người mất tích ở quận Đông.
Việc điều tra sự thật hiện đang bị gác lại, ưu tiên hàng đầu lúc này là bảo vệ người dân vô tội xung quanh và tiêu diệt các dị chủng.
Mặc dù tim vẫn đang đọc rất nhanh nhưng Từ Cao không còn cách nào khác là phải đi vào vì không thể kêu gọi viện trợ từ bên ngoài hay thoát ra khỏi đây. Cẩn thận cất đi viên ngọc làm bằng chứng, anh ta lại nhặt khẩu súng lên, quay sáng hỏi Giang Vu Tận:"Cậu có muốn cùng tôi đi xuống không hay ở lại đây?"
Lúc trước không biết thì không sao nhưng bây giờ đối mặt với cái hố lớn cách đó không xa, khó có thể nói ở lại đây sẽ an toàn hơn.
" Cùng đi xuống đi." Giang Vu Tận liếc nhìn viên ngọc trên tay mình, nói:"Ở lại đây một mình tôi sợ."
Vẻ mặt nghiêm túc, cách nói chuyện cũng rất nghiêm túc.
Điều này cũng tình cờ giải thích tạo sao cậu lại không ở dưới lầu chờ mà bỗng xuất hiện ở cầu thang.
Từ Cao gật đầu:"Vậy đi theo tôi."
Hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Tầng dưới trở nên hoàn toàn khác những gì họ đã thấy trước đó, đồ đạc trở nên hư hỏng, rèm cửa bị kéo lại ở hành lang cũng bị xé toạc, làm mọi thứ vốn dĩ tối tăm lại bừng sáng lên.
Ngày giữa phòng khách có một vệt máu dài ngoằn ngoèo, kéo dài đến tận góc phòng.
Sau khi rẽ ở góc đường, họ đã đến gần lối vào nơi họ ẩn nấp lần đầu.
Ở đây trước kia không có ánh sáng, khó có thể nhìn rõ toàn bộ nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể dễ dàng nhìn thấy bài trí của cả phòng.
Tất cả những vật dụng dư thừa ở lối vào đều được dọn đi, cạnh cửa đặt một chiếc chậu lớn nhìn trông thật kỳ quặc, vết máu ngoằn ngoèo cũng chảy đến tận mép chậu.
Vật lớn mà họ đang tim đang nằm trên đó, một con mắt vẫn còn đang chảy máu, con ngươi còn lại co rút, toàn thân run rẩy, trông rất đau đớn.
Đột nhiên sự run rẩy biến mất, đống thịt thình lình trở nên mềm nhũn, nhão xuống.
Dưới phần đuôi lộ ra ngoài có thêm một viên ngọc sáng bóng.
"..."
Sau hai giây suy nghĩ về việc số lượng lớn ngọc từ đâu mà đến, đồng thời nhớ lại thứ anh ta đã chạm vào trước đó Từ Cao quả quyết giơ súng lên.
Chiếc chậu lớn không quá to này vậy mà lại là một phiên bản phóng to của cái chậu cát dành cho mèo.
Giang Vu Tận vẫn im lặng đứng một bên.
Trong khi Từ Cao giơ súng lên, đống thịt với cái đầy có những con mắt kinh dị đã nhằm ngay họng súng.
Đó là tốc độ mà mắt người bình thường không thể nào phản ứng kịp.
Từ Cao bị đánh ngã xuống mặt sàn, ba vết móng vuốt lớn bỗng xuất hiện trên cánh tay anh ta từ lúc nào, màu sắc của bộ quân phục chiến đấu cũng dần trở nên tối lại.
Nhưng cuối cùng tốc độ của vũ khí vẫn nhanh hơn dị chủng.
Từ Cao vẫn còn nhớ biểu hiện của dị chủng sau khi bị Giang Vu Tận bắn vào mắt nên sau khi ngã xuống, anh ta dứt khoát cất súng, lấy ra con dao đã được đặc chế và đâm vào một trong những con mắt trên đống thịt.
Sau khi đâm trúng rồi kéo mạnh, toàn bộ những con mắt xung quanh liền cùng đổ máu.
Đống thịt khổng lồ lại phát ra tiếng gào thét như của trẻ em, Giang Vu Tận giơ tay bịt tai, sợi dây màu đỏ trong tay áo thoáng bay qua.
Con quái vật lại bắt đầu lui về phía sau, kết quả lại bị một cái ghế bất ngpw trượt qua chặn ngang.
Chiếc ghế vỡ vụn, nó cũng vấp ngã trên đất, cơ thể to lớn va chạm với mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Giang Vu Tận đứng một bên bình tĩnh thu chân lại như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Cao phản ứng rất nhanh, lợi dụng khi quái vật ngã xuống mà nhanh chóng đổi sang súng, nhắm bắn một cách liên tục, không cho nó có thời gian phản ứng.
Khi các con mắt không thể mở ra được nữa, tiếng gào thét của dị chủng cũng càng ngày càng yếu đi.
Trước khi âm thanh biến mất hoàn toàn, cánh cửa bỗng bị mở từ bên ngoài, một ít ánh sáng cũng theo đó chiếu vào.
Người phụ nữ đứng ở cửa có mái tóc xoăn được chăm sóc kỹ càng, đi giày cao gót thấp, trên tay đeo theo một chiếc túi lộ ra một cái cán kìm*.
*Kìm này là dạng kìm căng toan ngày xưa á, để dễ hiểu có thể hình dung nó sẽ tương tự với cái kẹp lớn gắp than các thứ ở dưới mấy nhà còn dùng hoặc bán than tổ ong chắc sẽ có, tui cũng hay thấy nó lúc về quê
Chính là chị Hứa trước đó đã tuyên bố rằng bản thân có việc bận cần phải làm.
Cửa vừa được mở, chị ta lập tức nhìn về phía cái chậu lớn, vừa đi vừa lấy ra chiếc kìm trong túi. Đi được nửa đương, chị ta nghe thấy có tiếng kêu cách đó không xa, chị ta dừng lại, ngước mắt lên thì thấy cục thịt nằm co quắp trên mặt đất.
Giọng nói yếu ớt vẫn còn đang vang vọng bên tai, đôi mắt chị ta mở to, bất chấp tất cả chạy đến bên vật to lớn nằm trên mặt đất.
"Tiểu Thông!"
Có thể liên quan đến sức mạnh của dị chủng nhưng lần này cánh cửa đang hé mở vẫn không tự động đóng lại.
Từ Cao một tay che cánh tay của mình, chắn phía trước cố gắng ngăn cản:"Đây là dị chủng có thể gây nguy hiểm, xin chị đừng đến gần."
"Nó không phải là quái vật, nó là con của tôi!"
Chị Hứa đẩy Từ Cao sang một bên, loạng choạng chạy qua, cố gắng đè con mắt đang chảy máu của đống thịt, nhưng tất cả con mắt đều đang chảy máu, hai cái tay của chị ta chẳng thể nào ngăn hết được.
Từ Cao tới gần:"Nó không phải..."
Chị Hứa trợn mắt nhìn chằm chằm anh ta:"Nghe đi! Đây là giọng của Tiểu Thông!"
Chị ta vừa dứt lời, tiếng kêu cũng im bặt, hơi thở của đống thịt dưới tay chị ta cũng biến mất.
Người phụ nữ ngồi bệt dưới đất cuối đầu nhìn những vệt máu trên tay mình, đồng tử đột nhiên co rút, chị ta quay lại nhìn Từ Cao vẫn còn cầm súng trong tay, rút ra chiếc kìm sắc, run rẩy đứng dậy chạy tới tấn công.
Từ Cao cất súng, tính toán dùng tay không để chặn.
Chị Hứa chạy qua anh ta, một mạch lao thẳng đến chỗ Giang Vu Tận.
"Là cậu gọi cho cảnh sát phải không?"
Không hiểu sao chiến hỏa lại dời đến trên người mình, Giang Vu Tận lùi lại nửa bước để né cái kìm sắc đang chuẩn bị vung tới, nghi ngờ nói:" Chuyện này sao lại trách tôi được chứ?"
Sau khi một kìm vung tới không đánh trúng mục tiêu, chị Hứa lại dùng lực vung lên lần nữa và nói với giọng sắc bén:"Tao đã tìm rất nhiều người để cho Tiểu Thông ăn, sao tới lượt mày lại xảy ra sự cố, tại sao mày không ngoan ngoãn để Tiểu Thông ăn!"