Sau khi người của Tổng cục cử người đến báo cáo rằng dị chủng đã được xử lý, Đội Điều tra Đặc biệt của Thành phố E đang chực chờ bên ngoài khu vực phong tỏa nhanh chóng đến hiện trường, nhóm đầu tiên đến nơi còn chưa chuẩn bị tinh thần, thế nên ai nấy đều cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có người còn nôn ra ngay tại chỗ.
Mưa vẫn rơi trên mặt sông rộng lớn nhưng bọt nước bắn lên lại có màu đỏ nhạt.
Dùng mắt cũng có thể nhìn thấy nước sông trong tầm mắt đã nhuộm đầy một màu đỏ, một nửa thi thể quái vật khổng lồ ở giữa sông chìm xuống nước, nửa còn lại nổi trên mặt nước, máu thịt nội tạng không thể phân biệt được trộn lẫn trong cơ thể đều lộ ra ngoài, đỏ tím một mảng, mùi hôi nồng đặc biệt không ngừng bốc lên.
Có lẽ phải rất lâu nữa dòng sông mới được làm sạch hoàn toàn nhưng may mắn là các công trình xung quanh không bị thiệt hại nhiều, cây cầu đã biến mất từ lâu, các tòa nhà cao tầng vẫn còn đó, chỉ là lề đường cùng lan can cần phải sửa chữa lại một lần nữa, cửa của mấy cửa hàng ven bờ đã bị hư hỏng, cũng cần cho người xử lí.
So với bên này, tình hình của bờ bên kia sông cách đó rất xa tốt hơn nhiều.
Thi thể của dị chủng dưới sông bị cháy mà không rõ nguyên nhân, nó vẫn cứ cháy cho đến khi chỉ còn lại một mảnh nhỏ rồi lặng lẽ chìm xuống gần bờ sông. Dựa theo kích thước của dị chủng được nhìn thấy bằng mắt thường trước đây, thật khó để tưởng tượng một sinh vật to lớn như vậy giờ đây chỉ còn bằng cục nhỏ này.
Những ngôi nhà quanh sông không có dấu hiệu cháy, chỉ có cây cầu gãy bắc qua sông bị cháy đen, tránh phải dọn dẹp trên diện rộng.
Ngoại trừ cây cầu, các công trình xung quanh hầu như không bị hư hại gì, chỉ có một số đồ vật trong nhà bị biến dạng do nhiệt đồ cao, có những đồ vật lớn bé khác nhau, có giá rẻ cũng có giá trị lớn, bộ phận quản lý tài chính chắc hẳn phải đau đầu trong một thời gian.
Tại trụ sở của Cục Điều tra Dị chủng Đặc Biệt một cuộc họp đã được tổ chức ngay sau đó.
Dựa trên bản tóm tắt từng phần của những nhân viên trở về từ trò chơi, họ biết rằng Đại thực bào gồm hai mẹ con cùng nhau hành động. Đại thực bào mẹ đã được Từ Đồng Quy giải quyết nhưng đại thực bào con lại được xử lí bởi một người không rõ danh tính.
Sự xuất hiện của Đại thực bào đã khiến các tuyến các truyền tải qua sông trở nên chập chờn, đường truyền điện ở một số tuyến đường bị cắt, camera giám sát công cộng và dân sự dọc đường đều không hoạt động, chiếc camera duy nhất còn hoạt động đã bị phá hủy do nước sông bởi dị chủng gây ra, hoặc do bị chắn nên không ghi lại được thước phim nào, thế nên vẫn chưa xác định được ai là người đã xử lí.
Ngồi ở bàn hội nghị, Hồ Lịch bắt chéo chân xem qua những bức ảnh hiện trường do chi đội ở Thành phố E gửi đến, nhìn nhìn hai cái, anh ta dừng lại, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi lại cầm bức ảnh lên.
Trong khi những người khác đang đoán mò, anh ta đặt bức ảnh xuống và nói:
"Là Nguyên Tam Thủy."
Những người khác lập tức nhìn sang.
Người ngồi ở ghế chính hỏi anh ta: "Ý anh là sao?"
Lười nhác dựa lưng vào ghế, Hồ Lịch nói: "Cái này chỉ cần là người từ trong trò chơi đi ra đều sẽ biết."
Nhưng trùng hợp là ở trong phòng hội nghị này người từ trong trò chơi đi ra chỉ có anh ta.
Người ở ghế chính gật đầu: "Tiếp tục."
"Nguyên Tam Thủy, người chơi xếp hạng thứ sáu, đã thông qua một phó bản cấp cao lấy được khả năng điều khiển lửa."
"Chỉ dựa vào điểm này thôi à?" Có người phản bác, nói: "Chúng ta lúc trước bắt được người chơi phản xa hội cũng có người có khả năng khống chế lửa."
Hồ Lịch giọng nói vẫn như cũ, không nhanh không chậm trả lời: "Nhìn thấy hình thể Đại thực bào không? Có thể đem Đại thực bào khổng lồ đốt thành như vậy chỉ có mỗi hắn ta."
Anh ta nói tiếp: "Còn có thông tin là vợ của Nguyên Tam Thủy, người chơi nằm trong top 50, là bị sinh vật này xâm nhập vào thân thể mà chết ngay tại chỗ."
Vẻ mặt của những người khác hơi thay đổi, bắt đầu thay đổi.
Có người nói: "Vậy hắn ta có thể không phải vì trượng nghĩa đi giết chết dị chủng này mà là vì báo thù."
Hồ Lịch thay đổi tư thế ngồi: "Dựa theo tình huống ở hiện trường, chắc hẳn hắn đuổi tới trong khoảng thời gian ngắn --- nhưng thời gian lại không hẳn là quá ngắn."
Những người khác nhìn anh ta. Hồ Lịch nói: "Hắn hẳn là sống ở khu đô thị quanh Thành phố E."
Những người khác trợn tròn đôi mắt, suy nghĩ của họ đột nhiên trở nên thông suốt hơn.
Người bên cạnh hỏi anh ta: "Vậy anh có biết hắn ta trông như thế nào không?"
Hồ Lịch xua tay: "Chưa từng thấy."
_____
Cuối cùng cậu không chạm vào mèo cam, cậu cũng không có quay lại khách sạn để lấy bộ sạc, Giang Vu Tận đã đến bảo tàng.
Khi quay lại, cậu thấy Trương Hân đang bị mắng, mặt và cổ của hiệu trưởng đỏ đến mức mãi vẫn chưa hết
Khẽ thở dài, Giang Vu Tận im lặng đứng trong đám đông.
Sai lầm của cậu là cậu không nhớ người tài xế lái chiếc xe mình đi trông như thế nào nên đã đứng cạnh người tài xế ấy khi chọn chỗ đứng. Tài xế quay sang hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy? Tôi nãy giờ vẫn không thấy cậu."
Giang Vu Tận xua tay và bắt đầu nói nhảm: "Tôi đi vệ sinh."
Tài xế: "...Lâu như vậy?"
Giang Vu Tận lộ ra vẻ mặt khó xử cùng câu nói kinh điển: "Thật không dám giấu diếm, tôi mấy nay không ra được."
"..."
Im lặng một lúc, tài xế vỗ vai anh nói: "Cậu vất vả rồi."
Giang Vu Tận yên tĩnh nhắm mắt lại.
Sau khi ở lại bảo tàng một thời gian, có lẽ đã chính thức xác nhận dị chủng đa bị tiêu diệt thế nên báo động đã được dỡ bỏ, họ có thể tiếp tục tham quan bình thường, tuy nhiên cũng được cho biết hai con phố gần đó đều bị phong tỏa, tất cả người dân tạm thời không được đi vào.
Mặc dù nói có thể tiếp tục tham quan nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy con quái vật khổng lồ, mọi người đều không có ý định tiếp tục, sau khi bàn bạc một hồi, giáo viên quyết định đưa học sinh về khách sạn trước.
Khi họ trở lại xe buýt, Tiểu Mỹ lôi kéo Trương Hân, nhìn thấy hướng dẫn viên đã ngồi trong xe, nhìn điện thoại cau mày rất nghiêm túc.
Khi đến gần hơn, họ nghe thấy âm thanh tiêu diệt quái của Anipop.
"..."
Nghe được âm thanh này, bọn họ liền cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Suy cho cùng, dù thế giới có thay đổi thế nào hướng dẫn viên này của mấy cô vẫn sẽ trước sau như một mà chơi Anipop.
Sau khi ngồi xuống và xe buýt di chuyển, Tiểu Mỹ quay đầu đột nhiên phát hiện lòng bàn tay của Trương Hân có một vết thương dài, máu vẫn đang rỉ ra, cô không khỏi kêu lên một tiếng, sau đó thấp giọng hỏi: "Tay của cậu sao thế?"
Giang Vu Tận lại một lần nữa đem số lượt đi chơi hết, nghe được âm thanh nên quay đầu lại.
Trương Hân đặt lòng bàn tay xuống, nói: "Không có gì, có lẽ tớ vô tình làm xước ở đâu đó."
Cô đã cảm giác đau vào thời điểm dùng tay chống xuống đất rồi bị đá vụng cào xước, không ngờ lại thật sự cào đến chảy máu.
Khi Anipop bị tạm dừng, Giang Vu Tận đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy và lấy y tế trong xe.
Đối diện với ánh mắt của hai người, cậu nói: "Học sinh cấp ba bị thương là chuyện bình thường, con trai tôi cũng thường xuyên trở về nhà với vài vết thương."
Trương Hân im lặng một lúc: "..."