Thập niên 80: Trở thành nữ phụ bán con đổi lương thực

Chương 2: Đồ ăn nắm


2 ngày


 EDITOR: Ánh PT

Khương Chi ngốc lăng, trong tay gắt gao cầm cốc tráng men sắc mặt lúc xanh rồi lại trắng.

Nguyên lai, cô thế nhưng trọng sinh về tới quá khứ.

Thập niên 80, là năm đầy khó khăn nhưng sinh cơ lại bừng bừng, đây là một cái giai đoạn niên đại bắt đầu phát triển nông dân ăn no, công nhân tiền lương dâng lên, người đọc sách thi đại học, thương nhân cũng có thể kinh thương.

Trong đầu xẹt qua đủ loại suy nghĩ về những chuyện ở thập niên 80.   

Khương Chi chỉ cảm thấy thật vất vả mới giảm bớt đau đầu nhưng bây giờ lại bắt đầu ẩn ẩn đau, tuy rằng thập niên 80 so thập niên 60-70 phải mạnh hơn không ít, nhưng không thể nghi ngờ cũng hoàn toàn không thích hợp cô người đã hưởng thụ qua thế kỷ 21 phồn vinh sinh hoạt tốt.

Cô khi còn nhỏ cũng là trải qua thời gian gần  thập niên 80, nhưng ký ức đã không rõ ràng, hiển nhiên là không có ký ức tốt đẹp gì.

Khương Chi nhìn chính mình thân thể da bọc xương cùng với cậu bé khuôn mặt gầy yếu trong lòng bỗng dưng nặng nề.

Đột nhiên sống lại ở hoàn cảnh này không một chút dấu hiệu báo trước mà còn là niên đại hoàn cảnh ác liệt làm cô thật não lòng.

Khương Chi nguyên bản là kéo thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, nhưng bụng đói làm cô chỉ có thể cắn chặt răng. Nước rốt cuộc không thể như cơm ăn, cô chỉ có thể căng da đầu đi ra ngoài gian phòng.

Không đợi cô đi ra cửa phòng, đã bị cậu bé kia hướng tới ngăn cản.

“Em trước tránh ra, chị đi ra ngoài tìm xem có đồ ăn, em hẳn là cũng đói bụng đi?”

Khương Chi duỗi tay muốn đem đứa nhỏ này bế sang một bên, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này vóc dáng nho nhỏ, sức lực lại là không nhỏ, đứng ở cửa thế nhưng thật đúng là chặn cô đường đi.

“Mẹ... mẹ... Người không thể đi ra ngoài.”

Kia cậu bé ánh mắt có chút bướng bỉnh, cậu nhìn Khương Chi, cái miệng nhỏ nhấp nhấp lên tiếng.

Dứt lời, chung quanh một mảnh yên tĩnh, Khương Chi cùng cậu mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Em, em vừa mới kêu chị là gì? ”

Khương Chi hô hấp đều hẫng một nhịp, trước mắt từng trận biến thành màu đen, không biết là bởi vì đói hay vẫn là kh·iếp sợ, cô thực sự không nghĩ tới thân thể này tuy chủ nhân nhìn tuổi không lớn, thế nhưng đã có con trai lớn như vậy!

Mà cô thì không!

Lại là một chuyện buồn đáng tiếc! 

Nhiều năm như vậy tới trừ bỏ chính mình sự nghiệp bận rộn, khi nhàn rỗi liền chỉ đối với mạo hiểm cùng mỹ thực cảm thấy hứng thú, cho nên sinh hoạt một mình hơn nữa là cô nhi, không có trưởng bối thúc giục cô giải quyết chung thân đại sự chính mình đến nỗi khi chết đi vẫn cô đơn.

Hiện giờ lại là trực tiếp nhảy qua yêu đương mà kết hôn liền như vậy có đứa nhóc!

Giây lát, Khương Chi đầu trầm xuống, đôi mắt nhắm lại, thình thịch một tiếng té ngã trên mặt đất.

“Mẹ!”

Trước khi ngất xỉu, Khương Chi còn ẩn ẩn nghe được cậu nôn nóng sầu lo cùng với giọng khóc nức nở kêu gọi. 

“Đồ con hoang chết tiệt! Đồ ăn nắm loại người như mày cũng có thể ăn sao? Quả nhiên là loại có mẹ sinh không có cha nuôi, dám làm chuyện trộm cắp này, đi! Cùng ta đi đại đội! Mày như vậy tay chân không sạch sẽ cần thiết phải giáo dục đạo đức!" 

Trong lúc ngủ mơ, Khương Chi cảm thấy chính mình nằm ở một đống bông ấm áp dễ chịu trên bàn bày thịt cá sơn hào hải vị.

Nhưng thình lình tiếng chửi vang lên bên tai làm cô đang mơ mộng đột nhiên trở lại hiện thực.

Cô mở mắt ra, liền nhìn đến cậu nhóc xanh xao vàng vọt đang bị một cái phụ nữ đồng dạng gầy yếu trên mặt tràn đầy tàn nhẫn, một đôi mắt cơ hồ có thể đem cậu bé ngàn đao đâm xuyên.

Cậu bé giãy giụa, trong tay thật cẩn thận che lại một cái đồ ăn nắm.

Trên thực tế, nói là đồ ăn nắm cũng không phải kia rõ ràng chính là lấy một ít vỏ trấu thêm một ít vỏ cây làm được nắm, nhìn qua thập phần thô ráp, loại đồ vật này nếu ăn vào phỏng chừng đều có thể đem cổ họng nghẹn vỡ đi.

Cô tuy là đói đến muốn hỏng, cũng đối thứ này không sinh ra một chút gì muốn ăn.

Nhóc con sắc mặt đỏ lên, giống như tiểu sư tử táo bạo gầm nhẹ: "Đây không phải trộm, là bà ngoại cho cháu!"

“Phi! Ngươi cái đồ tiểu tặc trộm vặt, miệng chỉ nói dối!”

Người phụ nữ lôi kéo lại, duỗi tay liền đoạt trong tay cậu cái đồ ăn nắm.

Cậu nhóc biết sợ, trong mắt rưng rưng, một đôi mắt nai con to tròn nhìn vào cũng không làm người phụ nữ kia cảm động.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play