Nữ Hoàng Trường Lạc

Chương 2


2 tuần

trướctiếp

Phụ hoàng cho các đại thần lui đi

“Hôm nay biểu hiện của Trường Lạc tuy có chút đồng ngôn trĩ ngữ (4), nhưng vi phụ rất là vui mừng.”

“Nhưng mà con thua rồi.”

Thua tan tác.

“Đứa nhỏ ngốc này, những đại thần đó có ai không phải là cáo già xảo quyệt, họ ở trong quan trường nhiều năm, tâm tư gian trá ma quỷ, con mới mười tuổi, có thể thủ được vài hiệp dưới tay họ, như thế đã là ưu tú lắm rồi!”

Ta ngước mắt đỏ ngầu nhìn phụ hoàng.

Người đi đến bên cạnh bản đồ, duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào, lại nhìn về phía ta vô cùng thận trọng mà hỏi: “Trường Lạc, vi phụ hỏi con, con muốn làm một công chúa vô ưu vô lự, hay là muốn làm nữ đế chấp chưởng thiên hạ này?”

“...”

Ta nháy mắt, thật khó có thể tin được!

“Nhưng con chỉ là con gái, con gái cũng có thể làm hoàng đế hay sao?”

Phụ hoàng vuốt ve chòm râu mới mọc, hơi hơi gật đầu: “Chỉ cần con muốn, chỉ cần con dám, chỉ cần con cũng đủ ưu tú có thể lấp kín miệng lưỡi thế gian, con sẽ có thể.”

Thịch Thịch Thịch.

Là trái tim ta đang đập rất nhanh.

Năm năm này ta bị Hoàng Hậu nương nương nhìn chằm chằm không kể ngày đêm luyện võ, đọc sách, biết chữ, học sách luận, xem binh thư.

Ta không biết ta muốn làm gì, trừ việc muốn bảo hộ phụ hoàng.

Phụ hoàng nói ta lớn lên sẽ hiểu.

Hoàng Hậu nương tương cũng nói ta lớn sẽ hiểu.

Ta suy nghĩ một hồi lâu, mới thẳng eo mà nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Phụ hoàng, con sẽ làm nữ đế, con có thể cố gắng mỗi ngày để có thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục.”

“Con đường này rất khổ, cũng rất khó, Trường Lạc, con có sợ không?”

“Con không sợ!”

Khi mười tuổi ta đã có dã tâm.

Cũng có đồ vật chân chính mà ta muốn theo đuổi.

Đó là quyền lực.

Theo như lời của phụ hoàng, muốn thế gian tâm phục khẩu phục thật sự không dễ, mà đối với ta lại càng khó, vì ta là nữ.

Từ xưa tới nay chưa từng có nữ đế.

Hoàng Hậu nương nương bảo ta không cần phải sợ, không cần hoảng hốt, nếu đã lựa chọn rồi thì kiên định không đổi mà đi làm.

Bởi vì ta là Triệu Trường Lạc. 

Lần đầu tiên ta xuất binh là đi diệt lang sói.

Kỳ Liên Sơn có bầy sói xuống núi, cắn giết súc vật, làm hại bá tánh, quan phủ địa phương tuy tổ chức nhiều đội quân vào núi săn bắt sói, nhưng hiệu quả chẳng đáng gì.

Phụ hoàng hỏi ta có dám đi hay không. 

“Con dám!”

Điểm năm ngàn binh sĩ, ta ra roi thúc ngựa đến thằng Kỳ Liên Sơn.

Đi một đường thẳng, chạy như điên mấy ngàn dặm, bên cạnh hai chân ta bị ma sát đến mức máu thịt lẫn lộn.

Ta không lên tiếng, cũng không kêu đau, chỉ có thể trong thời điểm nghỉ ngơi bảo Lăng Dung bôi thuốc cho ta.

Cũng không cho nàng nói với bất cứ ai, dải băng lụa băng bó vứt tới một góc sâu nhất trong rương, không để cho người khác nhìn thấy.

“Công chúa…”

Ta không chỉ là một công chúa.

Ta là người sẽ trở thành nữ đế, làm sao có thể vì một chút thương này mà khiến cho mọi người đều biết, kéo dài thời gian của đội ngũ.

Chúng ta chỉ cần đến muộn một ngày, bá tánh sẽ chịu khổ thêm một ngày.

Không thể bởi vì ta mà để bá tánh phải bỏ mạng.

Ta chịu đau, lưu loát nhẹ nhàng mà xoay người lên ngựa, không để bất cứ ai nhìn ra ta bị thương, dùng túi thơm có mùi nồng đậm để che đi mùi máu. Roi ngựa vung lên, phát ra tiếng vang thanh thúy, ta quát lớn một tiếng: “Xuất phát!”

Bầy sói sẽ không vô duyên vô cớ xuống núi, nhưng nếu xuống núi làm ảnh hưởng tới người dân, để cho bọn chúng có đến mà không có về.

Quan viên địa phương lấm la lấm lét, đối với ta hỏi han công chúa đường xa mệt nhọc, vừa a dua lại nịnh hót, vừa nhìn đã thấy không phải là thứ quan gì tốt rồi.

Loại cẩu quan này căn bản sẽ không tận tâm làm việc vì bá tánh, dưới sự cai quản của hắn quan lại càng bằng mặt mà không bằng lòng.

Hắn nói đã sớm chuẩn bị yến hội, đất ấm gối mềm, lại nói ta một đường đi vất vả.

“Bản công chúa là tới diệt sói, cũng không phải là tới đây để hưởng thụ”

Trong cung có thứ gì không có đâu? Có thứ tốt gì mà ta chưa thấy qua? Có thứ tốt gì mà ta chưa được hưởng thụ?

“Đem bản đồ tới đây, bản công chúa cùng với vài vị tưởng quân nghiên cứu làm sao để vào núi diệt sói.”

Ta biết là để các vị tướng quân tới đây cùng ta diệt sói có chút đại tài tiểu dụng, nhưng chỉ cần làm việc vì bá tánh, ta cảm thấy đó là việc nên làm của đại trượng phu.

Dọc theo đường đi ta có lúc cảm thấy sợ những vị tướng quân này thấy ta tuổi còn nhỏ lại còn là nữ tử sẽ coi thường.

Khi cùng thương lượng với bọn họ, mới phát hiện là bọn họ sẽ đồng ý với những đề nghị của ta, nếu có sai lầm sẽ kịp thời đưa ra nghi vấn, để có thể đưa ra những kiến nghị chính xác.

Sau khi xác định kế hoạch vào núi diệt sói, khi ta cũng muốn đi theo cùng lại bị ngăn lại. 

“Công chúa xin dừng bước.”

_____

(4) Đồng ngôn trĩ ngữ: Lời nói của con trẻ

(5) Đại tài tiểu dụng: Dùng tài năng lớn trong những việc nhỏ, phí hoài tài năng, có một câu tương đương nữa là giết gà bằng dao mổ trâu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp