6. Góc nhìn của Khương Nghiễn.
Khương Nghiễn đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hắn không muốn dọa Tri Tri.
Chấp niệm bệnh hoạn của hắn, mình hắn biết là được.
Một tuần trước đã có người tới tìm hắn, chỉ là hắn vẫn không muốn đi làm giám định ADN.
Hắn đã trải qua khoảng thời gian khó khăn đó, cuộc sống hiện tại rất yên bình, hắn không muốn phá vỡ nó.
Cho đến khi có người phụ nữ đến tìm hắn, khóc không thành tiếng.
Đôi mắt của bà ấy xác nhận rằng hắn chính là đứa con trai mà bà tìm kiếm nhiều năm, nét mặt cũng giống nhau đến kinh ngạc.
Đó là chấp niệm của một người mẹ đối với con mình, cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Hắn chỉ muốn chờ kết quả để có thể nói với Tri Tri, nhưng nghênh đón hắn là kết cục sắp phải chia tay.
Không thể, Tri Tri không thể làm như vậy.
Khương Nghiễn kìm nén sự tức giận và uỷ khuất của mình, hắn xoa tóc Tri Tri, cúi người hôn nhẹ lên trán cô: “Đói bụng chưa, anh đi nấu cơm, ăn điểm tâm ngọt em thích trước được không?”
Khương Nghiễn mở món điểm tâm ngọt trên bàn ra, xiên nĩa, đưa tới cho Tri Tri.
Thấy cô nhận lấy, hắn mới đi vào thư phòng, lấy thuốc ra nhanh chóng uống vào, nở một nụ cười quen thuộc trước gương rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Buổi tối nấu đều là món Tri Tri thích, cô thích hắn như vậy, chắc chắn sẽ không thể cứ như vậy mà dứt khoát buông tay.
Hơn nữa Tri Tri thích ăn món hắn nấu nhất, cô sẽ luyến tiếc.
Ánh mắt Khương Nghiễn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong đầu vẫn không ngừng đưa ra những lời động viên tâm lý cho bản thân.
Trên bàn cơm, Khương Nghiễn đeo găng tay bóc tôm, lại cẩn thận chấm nước sốt rồi mới bỏ vào trong bát của Tri Tri.
Canh sườn ngô rong biển nấu chín vừa phải, hắn múc cho Tri Tri một bát, đặt thìa vào đúng vị trí.
Nhìn Tri Tri ăn xong, hắn mới bắt đầu ăn.
Quả nhiên Tri Tri vẫn thích tay nghề của hắn, trong mắt Khương Nghiễn hiện ra ý cười.
Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, Khương Nghiễn ôm Tri Tri vào lòng, hắn ngửi thấy mùi thơm trên người cô mới yên tâm.
Cô đột nhiên nói: “A Nghiễn, chờ khi có kết quả giám định, em mời anh một bữa tiệc lớn.”
Trong bóng tối, Khương Nghiễn không chớp mắt nhìn cô: “Được.”
Không hiểu vì sao, trong lòng hắn tràn đầy bất an, giống như trái tim sắp trở nên trống rỗng, hắn một lần lại một lần tự nói không có việc gì, chỉ cần có Tri Tri ở bên cạnh là được rồi.
Chờ cô ngủ say, Khương Nghiễn mới dám vuốt ve lông mày của Tri Tri hết lần này đến lần khác, cho đến khi hôn lên khóe môi của cô, hắn mới ôm cô đi vào giấc ngủ.
Khương Nghiễn gặp ác mộng, hắn mơ thấy Tri Tri biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, không ai biết Hứa Tri là ai.
Hắn tìm thật lâu thật lâu, nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không tìm thấy.
Hắn có gia đình, có bạn bè, nhưng hắn đã mất đi người hắn yêu.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tay Khương Nghiễn khẽ run rẩy, hắn vùi đầu vào vai Tri Tri, giống như chỉ làm như vậy, cô mới có thể ở bên cạnh hắn.