Một chiếc thuyền nhỏ vừa kịp chèo đến cạnh ta.
Từ Lăng Hoài cúi người từ trên thuyền xuống, cố sức kéo ta lên, Triệu Tử Tùng ở dưới đẩy ta lên, chỉ trong chớp mắt ta đã được đưa lên thuyền.
Vừa ngồi vững, Triệu Tử Tùng nói với ta: "Nàng và đứa trẻ phải sống tốt nhé."
Ta vội vàng quay đầu lại, thấy Từ Lăng Hoài nhanh chóng đưa tay ra để kéo Triệu Tử Tùng lên, nhưng nước chảy quá xiết, thuyền suýt nữa bị lật, giữa cơn rung lắc, Triệu Tử Tùng buông tay, để mặc mình bị dòng nước cuốn trôi.
Nửa thân ta lập tức lao ra ngoài, nhưng chỉ chộp được nắm tay đầy nước. Cái lạnh từ nước sông ngấm sâu vào tận xương tủy khiến cơ thể ta đông cứng.
Khi chiếc thuyền nhỏ gần cập bờ, ta nhìn thấy một đám đông dân chúng đang tụ tập, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sững sờ.
Chiếc thuyền tổ chức bữa tiệc hôm nay được dát vàng, chỉ chưa đầy một nén nhang, đã bị ngọn lửa hung dữ thiêu rụi, từ từ chìm xuống sông trong trạng thái nghiêng ngả.
Cũng có người cười.
Cười những kẻ quyền cao chức trọng, ngày thường kiêu ngạo tự mãn, nay cũng rơi vào cảnh hoảng loạn, mất hết phong độ, chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Nhìn mà xem, lầu cao sụp đổ rồi.
Sau đó, đám dân chúng bị hộ vệ đến xua đuổi.
Công chúa Tuyết Liên đã an toàn được đưa lên bờ, y phục và lớp trang điểm đều chỉnh tề, không dính một giọt nước nào.
Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy Từ Lăng Hoài dìu ta lên bờ, sắc mặt đang bình tĩnh bỗng trở nên trầm xuống.
Từ Lăng Hoài liền giải thích: "Công chúa, người có lẽ chưa từng gặp nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, vị này chính là nàng."
Công chúa Tuyết Liên tức giận nói: "Từ Lăng Hoài! Ta không cần biết nàng là tiểu thư của phủ nào, lúc xảy ra chuyện ngươi không ở bên ta mà chạy đi cứu kẻ khác, thật là quá đáng!"
Vì bên này đã gây ra không ít ồn ào, Nhậm Cẩn Anh phát hiện ra ta, liền nhanh chóng đón lấy ta từ tay Từ Lăng Hoài, đồng thời nói với Công chúa Tuyết Liên: "Công chúa, chính là ta nhờ Từ huynh giúp đỡ, cứu nhị muội của ta. Muội ấy đã mang thai bảy tháng, không chịu nổi xóc nảy."
Công chúa Tuyết Liên liếc nhìn bụng ta, cuối cùng thở dài, nói: "Thôi được rồi, các ngươi đi đi. Hôm nay gặp phải chuyện này, xem như bản Công chúa xui xẻo, thật mất hứng."
Trên đường trở về, thân thể ta cứng đờ, dù Nhậm Cẩn Anh mấy lần muốn hỏi chuyện, nhưng ta hầu như không nghe thấy gì.
Cho đến khi người được phái đi thăm dò quay lại bẩm báo rằng, các khách mời trên thuyền tuy chịu không ít khổ sở nhưng đều sống sót, ngoại trừ một vài người được thuê làm việc vặt, vì thuyền nhỏ không đủ, nên không cứu kịp.
Nghe đến đây, Nhậm Cẩn Anh dường như đã hiểu ra điều gì, hắn nhìn ta một hồi, rồi lập tức nhận ra.
Nhưng ta không nói với hắn, rằng Triệu Tử Tùng không phải vì thiếu thuyền mà bị cuốn trôi, mà là vì hắn không muốn lên thuyền.
Về đến phủ, Thừa tướng phu nhân tưởng rằng Nhậm Cẩn Anh tự ý đưa ta lên thuyền, lại thấy ta lạnh đến mức toàn thân run rẩy, liền nổi cơn giận, giơ tay định tát vào mặt hắn: "Nó đã mang thai bảy tháng, sao con còn dẫn nó đi xem náo nhiệt?"
Nhậm Cẩn Anh không né tránh, hắn cúi đầu nhìn Thừa tướng phu nhân và nói: "Coi như hôm nay con đã sai, nếu mẫu thân muốn phạt thì cứ phạt con. Mẫu thân và con đều hiểu rõ, đừng nói chỉ là một cái tát, dù có mang cả gậy ra đánh, sau khi đánh xong, tình cảm giữa mẫu tử ta vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng vì sao khi Tuế Hoan phạm sai, mẫu thân lại không dám trách phạt?"
Thừa tướng phu nhân từ từ hạ tay, khí thế sắc bén hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên bối rối, bà nói: "Vì Tuế Hoan từng tưởng mình là thiên kim thật sự của phủ Thừa tướng, đến khi biết được sự thật, ta sợ con bé nhạy cảm, đa nghi, làm sao mà không cẩn trọng với nó."
Suốt từ đầu đến cuối, ta không nói lời nào.
Ta hơi hoang mang, vừa ngạc nhiên vì Nhậm Cẩn Anh vẫn nhớ chuyện Lý Mãng bị oan, lại vừa hiểu được phần nào những điều trước đây ta chưa rõ.
Ta luôn nghĩ, Nhậm Tuế Hoan vì sợ rằng mình không còn địa vị trong lòng Thừa tướng phu nhân nên mới giở trò tranh sủng.
Nhưng thực ra, đó chẳng phải là tranh sủng gì cả. Thừa tướng phu nhân yêu thương nàng đến mức không để nàng có chút lo lắng nào về tình cảm ấy.
Ngược lại, chính vì biết rằng tình yêu ấy không thể lay chuyển, nàng mới thẳng thắn bộc lộ sự thù địch với ta.
Trong lòng ta dấy lên cơn đố kỵ.
Nhìn Thừa tướng phu nhân, ta chợt nghĩ, nếu lúc này ta lao vào lòng bà, khóc lóc kể lể về cái c.h.ế.t của Triệu Tử Tùng, liệu bà có thương hại ta mà ngày mai yêu thương ta nhiều hơn chăng?
Thế nhưng, khi Thừa tướng phu nhân đầy ân hận giúp ta thay y phục và lau khô thân thể, ta lại như câm lặng, chẳng thốt nên lời.
Qua hơn nửa tháng, chiếc thuyền ấy cuối cùng cũng được vớt lên khỏi sông hoàn toàn, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, ta hỏi Nhậm Cẩn Anh rằng, chiếc thuyền lớn như vậy hẳn đã tiêu tốn không ít ngân lượng, nay bị thiêu hủy, liệu Hoàng thượng có trách phạt Công chúa Tuyết Liên hay không.
Nhậm Cẩn Anh lắc đầu, nói: "Không đâu, chỉ là một chiếc thuyền thôi mà, cháy thì cứ cháy, miễn là không liên lụy đến Công chúa Tuyết Liên thì Hoàng thượng sẽ không bận tâm. Thậm chí mấy ngày nay, ngài còn tìm đủ cách để dỗ dành Công chúa vui vẻ trở lại."
Nhưng Công chúa Tuyết Liên không cần đợi lâu để tìm thấy niềm vui mới.
Người đó chính là ta.
Nàng không thông qua phủ Thừa tướng, mà trực tiếp cho người đưa ta vào hoàng cung.
Lý Mãng lo lắng, nên đã đi theo ta.
Trong cung không chỉ có Công chúa Tuyết Liên, mà còn nhiều công tử, tiểu thư quý tộc khác nữa.
Nghe nói đây là một buổi tiệc ngâm thơ trên dòng nước, tín vật sẽ thả trôi theo dòng, dừng trước mặt ai thì người đó phải làm một bài thơ hoặc tiết lộ một bí mật.
Ta ngồi cạnh Công chúa Tuyết Liên.
Bỗng nhiên nàng hỏi ta: "Trước đây, người thực sự có hôn ước với Từ Lăng Hoài là ngươi đúng không?"
Ta đáp: "Chuyện đó giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Công chúa Tuyết Liên cười nhạt, nói: "Nhưng xem ra Từ Lăng Hoài đối với các cô nương phủ Thừa tướng rất có tình nghĩa đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT