Câu nói còn chưa dứt, mấy vị đại thần liền thấy vị trữ quân vốn luôn trầm ổn kín đáo của bọn họ lập tức biến sắc.
Không dừng lại một khắc nào.
Lập tức đứng dậy.
Sải bước rời đi.
Mấy vị đại thần lần thứ hai bị bỏ rơi giữa chừng mà không hề báo trước: “…”
Mấy người trơ mắt nhìn bóng dáng trữ quân của bọn họ biến mất ngoài cửa điện.
Quay đầu lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt rõ ràng viết một câu:
——Tình huống này, chư vị đồng liêu có thấy quen mắt không?
Thẩm Tri Việt ngồi bên cạnh chủ vị thấy vậy, hắng giọng, lại ho khan một tiếng.
Cây quạt ngọc lắc lư, trông thật hiểu chuyện.
“Bình thường bình thường, hôn lễ sắp đến, Thái tử và Thái tử phi tình chàng ý thiếp, rất đỗi bình thường, chúng ta đều hiểu.”
Mấy vị đại thần hoàn hồn, lập tức phụ họa:
“Đúng vậy, đúng vậy. Thẩm đại nhân nói chí phải, điện hạ và Thái tử phi tình sâu nghĩa nặng, là phúc khí của Đông Lăng chúng ta, là may mắn của quốc gia xã tắc a.”
—
Trên đường đến tẩm điện, Tạ Lâm Hành gấp gáp hỏi:
“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại bệnh?”
Mặc Thập theo sát phía sau, vội vàng nói: “Hình như là sốt cao…”
“Truyền Thái y chưa?”
Mặc Thập vội vàng gật đầu, “Truyền rồi, Viện thủ Trần Thái y và mấy vị Thái y khác của Thái y viện đều đã qua đó rồi.”
Rất nhanh.
Đến tẩm điện.
Mặc Thập tự giác dừng lại bên ngoài tẩm điện.
Trong điện, sau tấm màn sa mỏng manh, một cánh tay trắng nõn lộ ra, trên cổ tay đeo dải lụa mỏng, Thái y đang bắt mạch.
Tạ Lâm Hành bước vào, cung nữ trong điện lần lượt quỳ xuống, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Mấy vị Thái y nghe thấy tiếng quay người lại, đồng loạt hành lễ.
Tạ Lâm Hành không dừng lại, sải bước đến bên giường.
Nhược Cẩm tự giác nhường chỗ, lui về phía sau.
Hắn vén màn giường lên, nhìn nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trên giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
“Công chúa làm sao vậy, nói!”
Trần Thái y nói: “Công chúa sốt cao không hạ, mạch phù mà tán, có dấu hiệu bị phong hàn, cộng thêm công chúa khí huyết ứ trệ, tinh thần sa sút, e là gần đây lo lắng quá độ, uất kết trong lòng.”
“Thêm nữa gần đây thời tiết oi bức, phong hàn và khí huyết ứ trệ cùng lúc bộc phát, cho nên mới dẫn đến hôn mê bất tỉnh.”
Tạ Lâm Hành nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt trên giường, ngón tay co lại, khóe môi mím thành một đường thẳng.
Lặp lại mấy chữ đó:
“Tinh thần sa sút, uất kết trong lòng…”
Giọng nói của hắn trầm thấp đến mức gần như không thể nghe rõ.
Các thái y quỳ rạp xuống đất, im lặng chờ đợi, trong điện bỗng chốc yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Tạ Lâm Hành chậm rãi cụp mắt xuống.
Các ngón tay siết chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.
Một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên.
Ánh mắt lạnh như băng tuyết, đáy mắt u ám khó hiểu.
"Đi sắc thuốc."
Các thái y đồng loạt hành lễ rồi lui xuống.
Nhược Cẩm theo đi sắc thuốc, cũng rời khỏi tẩm điện.
Đợi mọi người rời đi hết, Tạ Lâm Hành vén màn sa lên, ngồi xuống mép giường.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông mang nét lạnh lùng, sắc bén, nhưng ánh mắt nhìn Du Thính Vãn lại u ám, khó lòng đoán được.
"Hắn vừa đi, nàng liền đổ bệnh."
"Ninh Thư, nàng vẫn chưa quên được hắn sao?"
Trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Câu hỏi này, hiển nhiên sẽ chẳng có ai trả lời.
Tạ Lâm Hành không trở lại chính điện Đông cung, cũng chẳng để ý đến các đại thần đang chờ bàn bạc vụ án Kim Lăng. Hắn cứ ngồi bên giường như vậy, nắm lấy tay nàng, canh giữ nàng, nhìn nàng.
Mãi cho đến khi Nhược Cẩm bưng thuốc vào, cho đến khi Mặc Cửu do dự bẩm báo ở ngoài điện rằng Thẩm đại nhân cầu kiến, hắn mới ra khỏi tẩm điện.
Nhược Cẩm khẽ hành lễ, đợi Tạ Lâm Hành rời đi, nàng mới bưng thuốc cùng Tuế Hoan đi đến bên giường.
Không lâu sau, Du Thính Vãn tỉnh lại.
Nhưng nàng bị sốt đến mức mơ màng, lại thêm việc từ nhỏ đã chán ghét loại thuốc thang đắng chát này, nên trong cơn mê man, nàng theo bản năng kháng cự uống thuốc.
Nhược Cẩm không còn cách nào khác, nàng đã đút được vài thìa nhưng vẫn không thể cho nàng uống hết.
Nếu là lúc bình thường, khi chủ tử của nàng tỉnh táo thì dù có không thích uống thuốc đến đâu, nàng cũng sẽ uống hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT