Trong lúc nói, Phùng Bảo và Phùng Quân cẩn thận áp sát cạnh người tôi.
Phùng Quân hít sâu một hơi, nói: “La tiên sinh, cậu đợi tôi một lúc, tôi tìm người hỏi cái là biết tình hình ngay, bên ngoài bao nhiêu công nhân như thế, trong đây rốt cục bắt đầu đào từ lúc nào, một câu là không giấu được nữa.”
Tôi ừ một tiếng, đồng ý với quyết định của Phùng Quân. Hắn nhanh chân đi ra khỏi cổng của công trình.
Tôi trầm ngâm một lát, đi về phía lán công trình, đồng thời, trên tay cũng lấy Bút Địa Chi và nghiên mực ra.
Sau khi vào trong lán công trình xong, mười mấy công nhân đang ngơ ngẩn kia, vẫn chẳng có tý chút phản ứng nào.
“La tiên sinh… Giờ cũng không phải là giờ đại âm, bọn họ thế này là tình trạng gì? Ban ngày ban mặt mà vẫn đang trúng vong sao?” Phùng Bảo rụt rè hỏi.
“Trừ giờ đại âm ra, thì phải ở nơi Âm khí đủ nặng mới có thể nhập vong, còn phải có xác chết hung sát cực độ nữa, nhìn trước mắt, âm khí ở đây cũng không nặng đến thế.” Tôi nhíu mày nói, đồng thời Bút Địa Chi chấm mực, đầu bút nhanh chóng điểm về phía đỉnh đầu của một người công nhân trong số đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT