“Tôi có thể qua xem, có điều tôi chưa chắc đã có cách, đưa chú Trần qua, nếu chú ấy có cách, thì vẫn còn cứu được, nếu như chú ấy cũng không có cách gì, thì hy vọng liền mong manh rồi.” Tôi thành thực bảo với Trâu Vi Dân.
Sắc mặt Trâu Vi Dân rõ ràng cứng đơ lại một phát.
Sự cảnh giác trong lòng tôi cũng càng nhiều hơn, ít nhất bây giờ có thể xác định được, Trương Nhĩ đang ở thành phố Nội Dương, hơn nữa lão cũng không phải chẳng làm gì cả, mà đã đang làm một số chuyện gì đó rồi.
Tôi vừa ra hiệu cho Trâu Vi Dân cùng đi ra ngoài, vừa hỏi anh ta về tình hình nhân khẩu mất tích, có những manh mối gì?
Câu trả lời tôi có được không có ý nghĩa gì lớn, bởi vì người mất tích là một người dân thôn bình thường, nếu không phải là chuyện của thôn Kính Khẩu, lại cộng thêm cảnh sát chìm ở thôn Kính Khẩu xảy ra vấn đề, bọn họ cũng không lập tức tìm tới tôi.
Lúc này lão Phúc đã bị tạm giam, cơ thể và an toàn của Hà Thái Nhi tạm thời không có gì đáng ngại, tôi bèn về lại phòng bệnh của Hà Thái Nhi trước, gọi Trần mù ra ngoài, đơn giản nói rõ tình hình với lão xong, Trần mù liền đồng ý với tôi cùng mấy người Trâu Vi Dân qua xem xét tình hình.
Trước khi đi, tôi bảo Phùng Quân ở lại chăm sóc cho Hà Thái Nhi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play