Tôi kinh ngạc nhìn Lưu Văn Tam, cũng thực sự không ngờ rằng, lão lại xuống tay quyết đoán như vậy.
Lưu Văn Tam nhổ mạnh một tiếng xuống đất, nói: “Người chết đều đã chết mười mấy năm rồi, nếu một tấm da mà đều khiến chúng ta kiêng dè, thế thì vừa đúng ý của Trương Nhĩ rồi, ngộ nhỡ khiến người sống bị thương, thì càng lợi bất cập hại. Chiêu này của lão cáo già đủ ác.” Cùng lúc dứt lời, lão đồng thời nhặt nhạnh tấm da người lên, đem bày lên trên bàn uống trà.
Tôi cũng chẳng nghĩ ra được từ ngữ tốt đẹp gì để an ủi Lưu Văn Tam, chỉ biết quay người ra hiệu cho Thẩm Kế tiếp tục tìm kiếm xương cốt.
Liễu Dục Chú đột nhiên mở miệng nói: “Tôi cảm thấy ở đây tìm chẳng ý nghĩa gì mấy. Bây giờ có tìm ra xương cốt cũng không thể dỡ thôn. Vị trí trung tâm nhất của cái thôn dữ này, nhất định là nhằm vào La Thập Lục cậu. Nếu thực sự có manh mối mà cậu nói, thì cũng sẽ chỉ nằm ở đó.”
Tôi ngẩn ra một phát, trong nháy mắt mí mắt bắt đầu giật điên cuồng! Đối với tôi mà nói, liên tiếp hai căn hung trạch, đã khiến tâm trí tôi loạn lên không ít.
Câu nói này của Liễu Dục Chú vừa vặn nói trúng điểm mấu chốt, khiến tôi giật mình bừng tỉnh!
Lưu Văn Tam mò Nhị Oa Đầu ra tu một hớp, vuốt vuốt cái đầu trọc, đưa cho tôi một ánh mắt hành động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT