Lần trước tôi nhìn thấy Trần mù rơi lệ, còn là ở sông Dương khi suýt chút nữa là không cách gì vớt được con gái lão, Thanh Nhi ra ngoài.
Trái tim này của lão, ngày thường cứng như sắt đá, thậm chí đến trên mặt cũng đều toát ra vẻ lạnh lùng vô tình, chỉ có ở trước mặt người thân ruột thịt mới sẽ lộ ra mặt mềm yếu.
Lúc này hai bộ di hài của bố mẹ lão bị đối xử như vậy, đối với lão mà nói, nỗi đau đó sợ rằng không kém dao nhọn khoét tim!
Tôi nỗ lực há miệng ra, muốn an ủi lão mấy câu, nhưng làm cách nào cũng chẳng phát ra tiếng được.
“Được rồi lão mù, việc đã đến nước này, rớt nước mắt cũng vô dụng thôi.” Giọng nói thô kệch của Lưu Văn Tam, cũng trở nên khản đặc và khô khốc.
Cơ thể Trần mù càng co quắp lại hơn, hai cánh tay vì dùng sức quá mạnh mà hơi hơi run rẩy, giống như muốn siết hẳn hai cái đầu lâu kia vào trong cơ thể mình vậy.
“Đ-t, ông thành như đàn bà thế này thì còn làm ăn kiểu gì nữa? Cùng lắm thì thằng này tới lúc đó nhường lối cho ông tý, để ông động thủ trước, một gậy gõ chết mẹ thằng khốn già đấy đi!” Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn Trần mù, giọng nói to đến mức gần như lạc cả giọng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play