“Bọn chúng từng về qua rồi.” Tôi đi đến trước chiếc bàn trong sảnh chính, hơi nheo mắt lại nhìn hai tấm bài vị kia, hạ giọng nói.
Lời Khương Manh nói tôi đương nhiên là tin, hơn nữa tôi cũng cảm thấy tộc Khương không thể nào phạm lỗi sơ hở thế này, để thứ không nên để ở lại.
Tấm bài vị này đã nói lên đầy đủ rằng Trương Nhĩ và Dương Hưng đã từng về qua, hơn nữa… Còn vượt xa việc quay về đơn giản.
“Chú Văn Tam, chú Trần, bọn chúng đã hợp tác rồi.” Tôi trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Dương Hưng vì Cố Nhược Lâm mà muốn giết Trương Nhĩ, Trương Nhĩ nếu có thể lợi dụng Dương Hưng, nhất định sẽ lợi dụng trước. Bây giờ lão có thể khiến Dương Hưng quay về lập bài vị, đã nói lên rằng ít nhất quan hệ hiện giờ của bọn chúng, đã không còn là đối lập, giống hệt với những gì cháu nghĩ.”
“Lão cáo già.” Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc.
Trần mù lắc lắc đầu: “Lão không vứt bỏ con gái, trong tình huống không thể kiêm được cả hai, Dương Hưng hoặc là bị lừa, hoặc là cuối cùng vẫn chết rồi.”
Tôi không tiếp lời này của Trần mù, bởi vì lời lão nói là thật, Trương Nhĩ không có lòng tốt như vậy, đặc biệt bây giờ thì càng thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play