Vị Tưởng Thạch này từng được Tưởng Bàn nhận nuôi, tôi được cái rất dễ dàng liền có thể hiểu ra được, Tưởng Bàn làm những việc tạo phúc cho bách tính kia, bản thân e rằng cũng là một người trách trời thương dân, năm đó chiến tranh loạn lạc, ông ta nhận nuôi một số trẻ, thực tế cũng bình thường.
Chỉ có điều Tưởng Thạch nói không vớt xác chết lên được, cùng với vùng Tây nam đất Kiềm đều không có người vớt xác… Việc này liền khiến tôi trở nên nghi ngờ khó hiểu.
“Nói tường tận xem, như thế là ý gì?” Tôi không tùy tiện suy đoán, mà trực tiếp mở miệng hỏi Tưởng Thạch.
Khuôn mặt toàn nếp nhăn của Tưởng Thạch run rẩy đôi phát, thần sắc đều trở nên hiu quạnh hơn rất nhiều, nói: “Lưu vực Bàn Giang, từng có rất nhiều người vớt xác, sông Hồng Hà chúng tôi, cũng từng có mấy vị người vớt xác rất lợi hại. Tôi loáng thoáng còn nhớ, năm đó lúc chị tôi nhảy sông tự vẫn, tôi còn là một đứa trẻ.”
Giọng nói run rẩy của Tưởng Thạch, toát lên sự bi thương không kềm nén nổi, những lời này, dường như đưa chúng tôi về lại niên đại đó.
“Sau đó tiên phụ được thả ra, ông ở bên bờ Hồng Hà đau đớn đến mức không muốn sống. Chính là ở chỗ này, ông quỳ khóc cả một ngày một đêm.” Tưởng Thạch giơ tay, chỉ vào chỗ vị trí mà tôi đang đứng đó.
Tôi bèn lập tức lách người bước ra ngoài hai bước, mí mắt tôi hơi giật, bởi vì đây chính là vị trí mà vừa nãy vào giờ đại âm tôi nhìn thấy hình bóng của Tưởng Bàn…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT