Lời của Phùng Quân khiến nỗi bất an và bức bối trong lòng tôi lập tức tiêu tan không ít, tôi nhanh chân đi ra phía ngoài cổng.
Ba người Lưu Văn Tam và Phùng Quân, cùng với Mao Sam đi sát theo sau tôi, rất nhanh chúng tôi đã ra đến cổng.
Cửa sổ ghế lái để mở, Phùng Khuất hai tay ấn trên vô lăng, hắn đờ đẫn nhìn ra phía trước, cả người đều vô cùng cứng ngắc, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt hắn, đôi mắt hắn đều đang rời rạc.
Tôi có thể nhìn thấy vị trí ghế lái phụ trống rỗng, hàng ghế sau cũng chẳng có người, Phùng Khuất, chỉ quay về một mình…
Lập tức, lòng tôi cũng chìm hẳn xuống đáy. Tôi ngay lập tức lấy ra một tờ trấn sát phù.
Đây là tờ phù tôi dùng bút mực thông thường vẽ lên trên giấy lanh mịn, không có công hiệu đặc thù của Bút Địa Chi và nghiên mực, sẽ không tổn thương đến bản chất của hồn phách.
Bốp một phát, tôi đem trấn sát phù vỗ lên trên đỉnh đầu của Phùng Khuất, kết quả lại chẳng có tác dùng gì mấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play