Tôi lắc đầu bảo với lão, tộc Khương và nhà họ Liễu cần giữ hắn lại để truyền huyết mạch, việc này không cần tôi quản nhiều nữa, hơn nữa Liễu Tam Nguyên cũng không ngu, ông ta chắc chắn biết không thể thả lỏng với cái tên Dương Hưng này.
Lưu Văn Tam chỉ nhún nhún vai, nói một câu: “Đáng hận, cũng đáng thương.”
Chúng tôi vừa mới đi được nửa đường thì gặp Liễu Dục Chú, gã rõ ràng là tới đón chúng tôi.
Trải qua một hai ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, trên mặt Liễu Dục Chú đã chẳng nhìn thấy vẻ mệt mỏi gì nữa.
Sau khi chạm mặt, gã chỉ gật gật đầu, rồi bèn đứng ở bên cạnh tôi, cùng sánh bước với tôi.
Tiếp xúc thời gian dài rồi, thành ra cũng đã có sự ăn ý. Mấy phút sau, chúng tôi đến bên ngoài cổng chào của tộc Khương.
Ngoài rìa của tộc Khương, có một khu đất trống cực lớn, kỳ thực ở bên ngoài khu đất trống này, còn có một đoạn đường tương đối, mới sẽ tới nơi có người, bình thường tuyệt dối không thể nào có người tùy tiện tới bên ngoài tộc Khương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play