Mặt Phùng Quân hơi biến sắc, hắn vốn đã mang một khuôn mặt gầy gò, nên vẻ sợ hãi trông càng rõ rệt.
“Tôi chỉ định giúp đỡ… Để Lưu tiên sinh vớt xác Trần Tiểu Bàn xong bọn tôi đi ngay…” Giọng của hắn hơi khàn khàn, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Phùng Bảo cực kỳ bất an nhìn sang tôi.
Đầu mày của Lưu Văn Tam thì nhíu lại với nhau, lão đột nhiên không nói nữa, mà quay đầu nhìn sang mặt nước sông Tiểu Liễu.
“Chú Văn Tam… Chú đừng xuống nước nữa.” Lúc này tôi cũng chẳng biết nên nói gì, Lưu Văn Tam không biết rất nhiều chi tiết, chắc là Phùng Quân đã kể với lão một số chuyện, chứ không, dựa vào tính cách của Lưu Văn Tam, thì Phùng Quân không thể nào có thể cưỡng chế lão làm gì cả, nếu lão định làm, thì chẳng ai ngăn nổi.
Tôi kiểu gì cũng không thể quát tháo, bắt lão lập tức rời đi được!
Phùng Bảo không trả lời Phùng Quân, mà bất an hỏi tôi, nên làm thế nào?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play