Sau khi lão xuống núi bèn tìm chúng tôi một vòng, cũng phát hiện dấu vết đánh đấu ở trong sân nhà tôi, cùng với vết chân của lão, lão mới suy đoán ra rằng lão đem đến rắc rối cho chúng tôi.
Lúc này tôi mới lắc lắc đầu, nói: “Chú Trương, việc này phát sinh đã phát sinh rồi, hối hận cũng không có ý nghĩa, chú cũng là có ý tốt mới gây ra lỗi lầm, Liễu đạo trưởng sắp xếp chú qua Trường Thanh Đạo Quán tĩnh dưỡng một thời gian, Lý Âm Dương sẽ không vô duyên vô cớ thả chú đi, chú chắc không có ý kiến chứ?”
Trương Nhĩ gật gật đầu: “Đương nhiên là không có.” Tôi hơi thở phào một tiếng, tiếp đấy lại quay đầu nhìn Dương Hưng một cái, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào lối đi ở phía bên kia miếu Thành Hoàng, im lặng một lát, tôi tiếp tục nói: “Có thể thả Cố Nhược Lâm không?”
Trương Nhĩ lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.
Tiếp đấy lão mới nói: “Chỉ có thể thả hồn, trừ cái hồn đó ra, cô ta thuộc về nơi này.”
“Nhược Lâm không hề thuộc về chỗ này.” Dương Hưng lạnh băng nói.
Trương Nhĩ liếc hắn một cái, rồi lại nhìn sang tôi, nói: “Thập Lục, chuyện của Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm năm đó, cậu biết được mấy phần?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play