“Kế Nương? Quà?” Trương Nhĩ thần sắc ngạc nhiên.
Tôi mở cái hộp da dê, để lộ bản sao nửa bộ “Táng ảnh quan sơn” ra ngoài.
Hai mắt Trương Nhĩ trợn tròn, thân người không ngừng run rẩy.
Tôi đưa cái hộp da dê cho lão, có điều lão mãi hồi lâu vẫn không đón lấy, việc này ngược lại khiến tôi thắc mắc.
Đúng lúc tôi đang định hỏi, thì Trương Nhĩ thở dài một tiếng, vừa vặn ngắt lời tôi: “Thập Lục, cậu giữ lại đi, với tôi mà nói, nó đã không còn quan trọng nữa.” Trong khi nói, thần sắc lão cũng hơi có chút nhẹ nhõm.
Tôi lúc này mới hiểu ra tâm thái của Trương Nhĩ, lão nghĩ thông rồi, vậy nên không còn chấp niệm nữa, vậy thì quyển “Táng ảnh” này đối với lão mà nói, liền chẳng còn sức hút như trước đây, hơn nữa tôi còn nghĩ tới một điểm, Trương Nhĩ cảm thấy tôi càng cần nó hơn?
Quả nhiên, ngay tiếp đó Trương Nhĩ lại nói một câu, thôn Kế Nương và Thẩm Kế tặng tôi quyển sách này, chắc chắn là để báo đáp, đồng thời bảo tôi học Táng ảnh quan sơn, đừng phụ lòng tốt của người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT