Trần mù hướng về phía tôi gật gật đầu, thái độ rõ ràng là bảo tôi nói.
Tôi cũng định thần lại.
Sau khi ổn định lại tư duy xong, tôi lắc lắc đầu nói: “Anh không cần đi nữa, lão ta chắc là đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Liễu Dục Chú rõ ràng không tin.
“Lão ta tuy đã sức cùng lực kiệt, nhưng mày vẫn không giết nổi lão.” Một tay Liễu Dục Chú sờ vào cán của thanh kiếm gỗ đào, nhíu mày tiếp tục nói: “Câu nói này không cho mày thêm được tý sĩ diện nào cả, đừng có phí thời gian của tao.”
“Còn nữa, chắc là đã chết rồi, thế có nghĩa là mày cũng không xác định, loại người này, không được để có lão có một tý chút cơ hội nào cả.”
Lưu Văn Tam mò ra một điếu thuốc châm lên, giọng điệu của lão cũng chẳng mấy dễ nghe: “Tao nói thằng đạo sĩ nhà mày, ăn nói hòa nhã tý được không, ban nãy nếu không phải nhờ Thập Lục, mà đã bị mấy tấm da kia làm nghẹt thở chết rồi, Thập Lục không có sĩ diện gì, mày thì có chắc?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play