“Mẹ.” Hà Thái Nhi cũng vừa văn gọi một tiếng.
Nhưng bà cụ lại lạnh nhạt liếc bà ta một cái, nói như giễu cợt: “Mày còn biết có tao là mẹ?”
“Mẹ có thể cho Văn Tam ra ngoài trước không…” Hà Thái Nhi rõ ràng chẳng mấy chắc chắn.
“Bản thân nó chẳng có bản lĩnh, dính phải ‘ma đưa’, muốn ra ngoài, bảo nó tự đi ra.” Bà cụ ánh mắt lần nữa hướng lên người tôi, dò xét từ đầu đến chân tôi.
“Âm sanh tử có phải câm đâu, mày biết thở, mà không biết trả lời à?” Giọng của bà cụ như gió rít qua khe cửa vậy, đầy vẻ lạnh lẽo và chói tai.
Tôi hít sâu một hơi, mới trả lời rằng tôi là âm sanh tử không sai, nhưng cũng chẳng phải người đoản mệnh.
Người mà Lưu Văn Tam tiếp xúc cũng không phải thứ đoản mệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play