Lúc Từ Thi Vũ dứt lời, tròng mắt cô ta đã đỏ hết cả lên, nhưng cô ta lại không khóc.
Trong lòng tôi ngoài việc thấy không rét mà run.
Thì đột nhiên lại cảm giác, sự kiên cường của Từ Thi Vũ, dường như là kiên cường đến mức quá đáng.
Một cô gái một mình sống đơn độc mười năm. Từ cấp ba đến đại học toàn dựa vào bản thân mình, kỳ thực đấy cũng là những ngày cần người nhà giúp đỡ nhất.
Tôi không kiềm chế được mà nhớ lại những năm mình học đại học, bởi vì lý do tính cách của tôi, nên chỉ có thể dựa vào tiền của bà nội gửi để sống qua ngày, làm gì từng đi làm thêm đâu, càng thấy tất cả những việc này với tôi mà nói là quá khó khăn.
Dẫn đến việc tốt nghiệp rồi, gần hai mươi năm học hành cũng thành phí hoài, cuối cùng lại đi ăn bát cơm người chết.
“Thức ăn nguội hết rồi, La Thập Lục, mau ăn đi.” “Đúng rồi, anh uống rượu không? Tôi thấy Lưu Văn Tam thích uống rượu, anh là con trai nuôi của ông ta, có phải cũng thích uống không? Tôi gọi cho anh một chai rượu nhé?” Từ Thi Vũ lau khóe mắt một cách không dấu vết, cười cười đưa cho tôi một đôi đũa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play