Lý Lão Quan lại dùng bộ dạng vô cùng ngơ ngác nhìn tôi.
Lão ta vẫn cứ lắc đầu: “Tôi nghĩ không thông, chốn sống bố mẹ, thì con cháu đời sau tốt kiểu gì được?”
“Cũng chẳng nghe thằng chó chết Lý Đức Hiền đấy có con cái gì, sau này lương tâm nó không cắn dứt sao?”
Ba người Phùng Khuất, Phùng Quân, Phùng Bảo cũng đều hơi có chút căng thẳng, ngơ ngác nhìn tôi, rõ ràng là đang đợi tôi giải thích.
Tôi im lặng chốc lát, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Táng giả, thừa sinh khí dã, ý của nó là trong khu đất bằng thì sinh khí phân tán, trong long mạch thì sinh khí hội tụ, sườn núi Lũng hoặc đỉnh núi Chi, đều là nơi sinh khí hội tụ. Những nơi còn lại bèn là huyệt nguồn của các khu đất, đấy cũng là huyệt cát của những nơi này. Chôn tại đây, thì có thể hưởng sinh khí, người xưa cầu vũ hóa thành tiên, cũng chính là ý này.”
“Chỉ có điều phong thủy sư thông thường, chỉ biết một ý nghĩa bề mặt như vậy, nếu như đem một loại thuật phong thủy nghiên cứu tới cực hạn, hoặc là cơ duyên trùng hợp, cũng có thể biết được hàm nghĩa thứ hai của câu nói này, đó chính là chôn sống.”
Tôi hơi nheo mắt lại, ánh mắt hướng vào lông vũ trắng bên trên ngôi mộ, tiếp tục giải thích từng câu từng chữ: “Người sống tuân theo Nhị Ngũ tinh khí, Càn bám vào Dương gọi là Thần, Nhị Ngũ bám vào âm thì là Cốt, có Thần có Cốt, thì có khí thở.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play