Đặc biệt là cái câu đó của Trần mù: “Khi mày ra đời, ông ấy có lẽ đã chết rồi.”
Càng khiến tôi vô cùng buồn bã.
Bức di thư trong quyển Trạch kinh, tôi chỉ đọc qua một lần, tôi không có can đảm để đọc lần thứ hai.
Nhưng nội dung trong đó, tôi lại nhớ rất rõ ràng!
‘Con đường này của thôn, bắt buộc phải làm cho xong! Như thế mới có thể thành phúc duyên của cháu nội tôi, bù trừ cho kiếp nạn sinh tử đầu tiên của nó!’ Đây là nguyên văn lời của ông nội!
Đột nhiên tôi lại nhớ đến một chuyện.
Lúc tôi hôn mê vào nằm viện, tôi có mơ thấy rất nhiều giấc mơ linh tinh, tới cuối cùng là mơ thấy một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Lúc đó ông ta còn xoa xoa đầu tôi, cười nói với tôi: “Cháu ngoan, phải sống cho vui, sống cho tốt! Cháu à, không phải chỉ sống vì mỗi một người đâu!”
Khi đó tôi rất đau buồn, chua xót, sau đó bởi nói chuyện với Cố Nhược Lâm, cộng thêm hành động đột ngột của Lưu Văn Tam, khiến tôi mau chóng quên đi giấc mơ đó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT