Hồi lâu sau, tôi nhắm nhắm mắt, giọng khàn khàn tiếp tục nói: “Nếu không bịt kín, ngộ nhỡ lượng nước không đủ để tràn ra ngoài, vẫn cứ khiến khe nứt này tồn tại, vậy hậu họa vẫn như cũ, thậm chí Long mạch chỗ này hỗn loạn, còn phải cộng thêm dẫn cả dòng Thủy long sông Thiên Khiếm vào, sợ rằng Đại long mạch sẽ tăng tốc sụp đổ.” Chỉ là nói hết câu này xong, trong lòng tôi cũng giống như đè lên một tảng đá khổng lồ.
“Còn có thời gian để đi sơ tán một số người không?” Tôi khàn giọng hỏi.
Dương Thanh Sơn không hề trả lời tôi, mà chỉ trầm mặc lắc lắc đầu.
Đột nhiên, vách đá trên đỉnh đầu, dường như rung lên một phát.
Rung động này rất nhỏ, nhưng lại khiến da đầu tôi tê rần, trong lòng vụt chấn động một phát, cảm giác thót tim và hụt hẫng đồng thời ập tới.
Dương Thanh Sơn đột nhiên nhìn sang tôi, giọng điệu vẫn cứ bình thản, nói: “Ta cần xuống dưới xem tình hình trước đã, rồi chúng ta lại tính toán sau.”
Nói rồi, Dương Thanh Sơn đặt cỗ quan tài của Lý  m Dương trên lưng xuống, tung người bật một phát, trực tiếp xuống dưới miệng hang đứt gãy đó, biến mất trong bóng tối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play