Tôi ngẩn ra một phát, có điều chưa đợi Từ Thi Vũ giải thích, tôi liền thở hắt ra một hơi dài, nói tôi rõ rồi.
Theo cách nhìn của bà nội, ở trong bệnh viện bị bác sĩ y tá trông chừng, xung quanh lại đều là bệnh nhân, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.
Tôi còn chưa ổn định gia đình, bà chưa được bế chắt nội, bà làm sao lại chấp nhận coi bản thân thành bệnh nhân ở trong bệnh viện được?
Từ Thi Vũ khẽ gật gật đầu, tiếp đấy cô ta mới nói: “Chú Trần có qua mấy lần, chú Văn Tam cũng từng qua, còn cả những đạo trưởng kia nữa, Phùng gia chủ nói đợi anh tỉnh rồi, thì thông báo cho bọn họ sau.”
Lời này của Từ Thi Vũ, lập tức bèn khiến trí nhớ của tôi bị kéo quay lại cảnh tượng cuối cùng trong quảng trường lúc đó, trước khi tôi hôn mê…
Tôi lập tức hỏi Từ Thi Vũ, tôi hôn mê bao lâu rồi? Từ Thi Vũ bảo với tôi, đã qua năm ngày rồi.
Kỳ thực khiến tôi hôn mê không phải là thương tích, xương quai xanh tuy bị đâm xuyên, nhưng không tổn thương đến tim, cũng không tổn thương đến các yếu huyệt khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play