Đối diện với khách sạn là phố ăn vặt, lúc đi ăn, Cố Nhược Lâm cứ cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vậy, không nói lời nào.
Liễu Kiến Thụ thì vồn vã hơn hẳn, cũng liên tục xin lỗi tôi về chuyện lúc trước, nói trước đây gã có mắt như mù, vậy nên mới cứ thấy tiền là sáng mắt lên.
Từ Lệ Quyên thì cứ vừa ăn, vừa lau nước mắt. Tôi hiểu rõ vì sao bà ta lại như vậy, rất đơn giản.
Liễu Kiến Thụ chịu chủ động nhận lỗi, rõ ràng là có dấu hiệu biết quay đầu là bờ.
Theo như tôi nghĩ, thì đây là sự tỉnh ngộ khi sợ hãi đến đỉnh điểm.
Trơ mắt ra nhìn Báo gia chết trước mặt mình, báo ứng mà tôi nói linh nghiệm ngay lên người Báo gia!
Gã mà không sợ, thì đã không quỳ trước mặt tôi rồi!
Hơn nữa Báo gia đã chết, gã không cần trả nợ đánh bạc nữa, còn có thể dùng món tiền kia của lão Liễu để làm lại từ đầu được.
Nếu gã không ngu, thì đương nhiên không bước chân lại vào vũng lầy này nữa!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play