Điều này nếu bị người trong nghề biết được, ví dụ loại người như Lý Đức Hiền, lão có thể hại người, cố ý chỉ lối cho Cố lão gia xây hung trạch, mục đích cũng chỉ là vì tiền tài.
Nếu như Trạch kinh mà để lão biết được, khó bảo đảm được lão sẽ không tìm đủ mọi cách để trộm Trạch kinh, hoặc là lấy mạng tôi, độc chiếm quyển sách này?
Càng đừng nói đến việc trên người tôi còn có các bảo vật khác…
Nghĩ thông những điều này xong, lúc tôi ngẩng đầu lên, thì thấy Lưu Văn Tam đã đậy nắp quan tài lại.
“Chú Văn Tam, cảm ơn chú đã nhắc nhở, chứ không cháu cảm giác, về sau khả năng cháu có hơi phiêu phiêu rồi.” Tôi thành khẩn nói.
Lưu Văn Tam cười vỗ vỗ vai tôi.
“Thập Lục à, mày là viên ngọc thô trời sinh, chú Văn Tam cũng tin là mày có thể khống chế tốt chuyện này, nào, ra đây giúp chú Văn Tam một tay, chúng ta bê mấy cái ván gỗ quan tài này ra ngoài!”
“Hả? Ván gỗ quan tài, để làm gì?” Tôi không hiểu.
Lưu Văn Tam gõ gõ vào quan tài của Mã Bảo Trung, nói: “Chú đã nói với thằng ăn mày chó chết này rồi, bảo nó câm mồm, nó vẫn cứ nói liên tục, thế thì chú không chôn nó nữa, đốt bỏ là xong chuyện, làm bao nhiêu việc ác như thế, mà còn đòi được chôn cất? Chỉ có nằm mơ thôi nhé.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT