Tiếng nói của tôi đột ngột im bặt, mím môi lại, không tiếp tục nói nữa.
Ngô Mậu nằm bò bên rìa hố nhìn xuống dưới, hít ngược một hơi khí lạnh.
Liễu Dục Chú, càng trầm mặc hơn so với chúng tôi, gã đứng thẳng người, tay lại lần nữa nắm lấy phất trần, có điều từ trong ánh mắt gã, tôi rõ ràng nhìn thấy vẻ không đành lòng.
Kỳ thực bất cứ chuyện gì, đều rất khó thay đổi biểu cảm thần thái của Liễu Dục Chú.
Sinh tử tôi từng nhìn thấy đã là không ít, nhưng giờ này nhìn đối diện với đôi mắt khô đét đó, thứ cảm xúc chết chóc, bất lực, khát vọng, bất cam, bi thương đó, liên tục đang bào mòn trong ngực tôi, khiến tôi ngày càng cảm thấy bức bối và khó chịu.
Kiểu yên tĩnh này duy trì ít nhất phải tới gần chục phút.
Ngô Mậu phá vỡ yên lặng trước, nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, Liễu đạo trưởng, chúng ta bây giờ xuống dưới, hay là nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai trời sáng? Theo như tôi thấy… tôi cho rằng phải nghỉ ngơi một đêm, thứ ở phía dưới, tuyệt đối dữ quá đáng luôn, tường thành dày như vậy mà đều có oán khí ra ngoài…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT