Lão điếc trầm mặc hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Vốn dĩ hai người tao với cu Thanh cùng tháo chạy ra ngoài.”
Trong lời nói của lão rõ ràng toát ra một vẻ buồn đau và thê lương, cả thân hình cũng càng trở nên còng hơn.
Tháo chạy?
Tôi có vẻ nghĩ ngợi, có điều vẫn không cắt ngang lời lão điếc, hơn nữa chằm chằm nhìn biến đổi trên tướng mặt của lão, cùng với thần thái trong mắt lão, phàm là có toan tính, hoặc là giảo hoạt, đều tuyệt đối không thoát được sự chú ý của tôi.
Lão điếc dần trở nên bi thương, lão suy sụp xếp bằng ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn vũng nước.
Lại ngừng một hồi, lão mới tiếp tục nói: “Hồi đó, cu Thanh mới tám tuổi, lúc tao chạy tới đó, thực sự là chạy không nổi nữa, nó khát nước, muốn qua gần sông uống nước, tao mệt đến mức dựa vào chân đồi nghỉ ngơi, nó mãi vẫn không về. Đợi lúc tao chạy qua, nó đã chết đuối ở dưới lòng sông chỉ còn lại chút ít đó rồi…”
“Sa Trấn dính phải lời nguyền, ôn dịch hoành hành, sông đào khô cạn, sắp bị sa mạc nuốt chửng, tất cả mọi người đều không ra ngoài được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT