Hai người vẫn đang giằng co không ai chịu nhường ai, bỗng nhiên Phùng Kiến Quốc ở nhà đối diện nghe thấy tiếng động nên mặc quần áo đi ra xem náo nhiệt, anh ta cũng không ngại lớn chuyện nên cố ý "yô" một tiếng nói: "Tối rồi mà cậu còn thu dọn hành lý muốn đi xa à?"
"Bớt xen vào việc của người khác, anh mau trở về phòng ngủ đi!"
Trình Gia Thuật bực bội trừng mắt nhìn Phùng Kiến Quốc, anh cảm thấy quá mất mặt nên cũng mặc kệ Lâm Nghiên Thu có đồng ý hay không, anh vẫn kiên quyết dẫn cô vào nhà rồi đóng mạnh cửa lại.
Đúng thật là có chuyện nha!
Phùng Kiến Quốc là một người đáng khinh, rõ ràng đã bị mắng như thế mà vẫn có thể vui vẻ.
Anh có thể không vui sao? Trước kia khi anh ta và vợ cãi nhau, cái thằng nhóc Trình Gia Thuật không ít lần chê cười anh, bây giờ thì tốt rồi, phong thủy luân chuyển, thằng nhóc này rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!
Phùng Kiến Quốc xoay người đi vào nhà, Lưu Tố Mai đang trốn sau cửa duỗi đầu nhìn ra ngoài, thấy anh trở về nên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phùng Kiến Quốc không kiên nhẫn đẩy cô vào phòng nói: "Đi đi, em mau đi ngủ đi, tìm hiểu lung tung cái gì!" Mấy người phụ nữ lúc nào cũng lắm mồm, nói cho cô biết thế nào sáng mai cũng sẽ truyền khắp các gia đình trong viện cho mà xem.
...
Là một người xuất thân tiêu binh của bộ đội nên khí lực của Trình Gia Thuật rất lớn, chỉ với cơ thể nhỏ yếu của Lâm Nghiên Thu cũng chẳng đáng để anh để vào mắt, vì vậy việc anh đem cô về nhà cô hoàn toàn không thể phản kháng được.
Chỉ là da cô rất mềm mại giống như miếng đậu hũ trắng nõn óng ánh không thể dùng sức đụng được, huống chi cô bị anh kéo mạnh tay như vậy khiến trên cánh tay cô có thể nhìn thấy rõ ràng năm dấu ngón tay màu hồng.
Lâm Nghiên Thu đau đến muốn khóc, cô nức nở nói với Trình Gia Thuật: "Anh là phát xít hả? Sao lại ăn hiếp người khác như vậy?"
Tất nhiên Trình Gia Thuật cũng nhìn thấy mấy dấu ngón tay đó, anh mất tự nhiên nói: "Em đem đồ đạc cất đi rồi chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng."
Lâm Nghiên Thu cảm thấy tay đau đớn nên bướng bỉnh đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Là một người quân nhân, cho nên cái mà Trình Gia Thuật am hiểu nhất chính là ra lệnh, huống chi anh đã biết tính cách của cô, do đó anh không nhanh không chậm nói: "Không muốn nói thì vào phòng thẩm vấn lão hổ, ngồi trên băng ghế đó rồi chúng ta sẽ nói chuyện một lần nữa." Lâm Nghiên Thu: "..." lão hổ? Băng ghế là cái mà cô đang tưởng tượng con hổ đó hả?
"Phòng thẩm vấn hoặc ở đây, em tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Trình Gia Thuật vừa dứt lời liền thấy Lâm Nghiên Thu tức giận cầm lấy túi hành lý, không nói một tiếng nào mà chỉ giậm chân đi thẳng vào phòng của Nhị Bảo.
Trình Gia Thuật nhìn thấy nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Anh thừa dịp cô đang dọn dẹp nên tranh thủ đi tắm cho mấy đứa nhỏ rồi dỗ chúng lên giường đi ngủ.
Còn Nhị Bảo, dưới sự nhắc nhở đặc biệt của Lâm Nghiên Thu nên Trình Gia Thuật cũng biết cách tránh hiêm nghi, anh chỉ đem nước nóng vào phòng vệ sinh để cho cô gái nhỏ tự mình tắm rửa, sau đó loay hoay lau tóc cho con gái rồi mới ôm cô bé vào phòng.
Tâm tư của Nhị Bảo rất mẫn cảm, có thể nói cô bé là người mẫn cảm nhất trong mấy đầu củ cải, sau khi được ba mình ôm lên giường, cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn Lâm Nghiên Thu đang bận rộn dọn dẹp đống hành lý to đùng, cô bé dùng bàn tay nhỏ bé của mình che miệng, lo lắng hỏi: "Ba ơi, mẹ còn muốn bỏ đi nữa không ạ?"
Trình Gia Thuật lấy chăn đắp lên người cho con gái: "Sẽ không, con mau ngủ đi." Nhị Bảo nghe được lời cam đoan, cuối cùng cô bé cũng yên tâm nhắm mắt lại ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT