Cô bị anh ôm vào trong lòng ngực rắn chắc, giống như một con gà nhỏ yếu ớt khi rớt xuống nước vẫn không ngừng vỗ cánh muốn bay đi.

"Sợ sao?”

Nhận thấy được sự kháng cự của cô, Trình Gia Thuật nắm lấy bả vai của vợ xoay về phía mình, ý muốn dùng cách của mình để trấn an cô.

Anh là đàn ông, lại rời nhà đi quá lâu nên khó tránh khỏi có nhu cầu ham muốn, nhưng anh cũng khinh thường dùng vũ lực để đạt được nó.

"Nói cho tôi biết em sợ cái gì?"

Có lẽ là do giọng nói hơi nhỏ nên Lâm Nghiên Thu nghe được một chút ôn nhu trong đó.

Nhất thời cô hoang mang nhìn anh, tầm mắt hai người chạm vào nhau, dáng vẻ của anh bây giờ không giống như ban ngày lạnh lùng và chỉ biết trừng mắt dạy dỗ người khác nữa.

Hình như anh ta cũng không đáng sợ lắm.

Lâm Nghiên Thu cảm thấy mình có hơi linh hoạt.

"Nói chuyện." Người đàn ông bắt đầu không kiên nhẫn, anh dùng tay nhéo mặt cô, đầu ngón tay chạm phải làn da trơn nhẫn có xúc cảm vô cùng tốt.

Anh nhịn không được lại nhéo thêm một cái, bất quá trước giờ anh đều sống trong môi trường toàn đàn ông nên khó có thể khống chế được lực đạo, chỉ cần nhéo một cái đã để lại một dấu đỏ lớn.

"Đau quát” Lâm Nghiên Thu ntng niu kêu lên, cô xoay mặt đi không muốn cho anh chạm vào nữa.

Sau đó dưới sự giám sát của Trình Gia Thuật, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cái kia.

Tôi cảm thấy không được tốt lắm..."

"Cái gì?" Trình Gia Thuật nhíu mày, đem lỗ tai kề đến bên miệng cô: "Em nói lại một lần nữa."

Anh ta cố tình làm vậy phải không? Tai bị lông lừa nhét vào sao mà không nghe?

Lâm Nghiên Thu cất cao giọng nói: "Tôi nói tôi rất xấu hổ, biết bao lâu anh mới quay về một chuyến nên tôi cũng sắp quên mất hình dáng anh trông như thế nào rồi.

Không chỉ có bọn nhỏ mới coi anh là người xa lạ mà tôi cũng vậy, anh vừa trở về đã muốn làm tôi, tôi cũng biết xấu hổ chứ sao? Anh coi tôi là chỗ để phát tiết à..."

Sau khi cô xả một tràng dài thì thấy lông mày của Trình Gia Thuật càng nhíu chặt hơn.

Vừa rồi anh ta còn dịu dàng, cô chỉ mới nói không cho thì anh ta liền trở mặt.

Thật ra, Lâm Nghiên Thu vẫn có chút sợ hãi, nếu anh ta dùng sức mạnh thì cô sẽ bị phát hiện mất thôi.

Không phải cô không nghĩ tới lấy chuyện kinh nguyệt ra nói mà vì chuyện này quá dễ bị vạch trần, vì vậy cô chỉ có thể nương theo nhân vật nữ phụ rồi tự soạn kịch bản một chút.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

"Ngủ đi." Cuối cùng Trình Gia Thuật cũng lên tiếng.

mA2"

"Tôi nói đi ngủ!" Sắc mặt của anh không phải tối đen bình thường nữa: "Miễn cho em lại nói tôi lấy em ra làm chỗ phát tiết, em cũng hiểu biết thật nhiều ha? Em học cái này ở chỗ nào?"

Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi đao nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu khiến cô sợ tới mức nói lắp bắp: "Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi buồn ngủ rồi."

Trình Gia Thuật ở trong bộ đội nổi danh là người khôn khéo và tàn nhẫn.

Lúc thi hành nhiệm vụ, mấy cái như khó khăn hay gặp kẻ phản bội thì anh cũng đã từng gặp qua, huống chi Lâm Nghiên Thu cô chỉ có chút chiêu thức nhàm chán này, không đáng để lọt vào mắt của anh.

Bất quá anh cũng không nghĩ tới chuyện xuyên không hay xuyên sách nhạt nhẽo này.

Trong bụng của vợ anh có bao nhiêu lượng nước chẳng lẽ anh không biết? Bây giờ còn dám giả vờ trước mặt anh, cái gì mà góa phụ nuôi con, chỗ phát tiết?

Ai đã dạy cho cô ấy?

Đột nhiên trong đầu anh hiện ra cái tên bán hàng rong kia, sắc mặt lập tức giận dữ như biến thành Diêm Vương, ánh mắt lạnh như băng giống như lưỡi nhọn nhìn chằm chằm người vợ đang ngủ đưa lưng về phía mình.

Lâm Nghiên Thu nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được xung quanh Trình Gia Thuật đang tản ra từng đợt khí lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play