Nhìn Trình đoàn trưởng xem, anh cũng có vẻ mặt tươi tỉnh và có chút hài lòng, khóe miệng anh nhếch lên suốt đoạn đường đưa vợ đến nhà ăn, binh lính đi ngang qua cũng chào hỏi anh, anh cũng rất thân thiện mà đáp lại, làm cho những người lính đó được sủng mà lo sợ.
Chị dâu nên đến nhiều lần hơn nữa, nhìn Trình đoàn trưởng của bọn họ xem, cuối cùng cũng giống một người bình thường!
Đã qua giờ cơm, trong nhà ăn có mấy binh sĩ đang ngồi đây đó, mấy cửa sổ phòng ăn đã đóng, chỉ còn hai cái còn mở, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy mấy binh lính nuôi quân hậu cần đang ăn cơm ở bếp sau.
Trong đó có một người thấy đoàn trưởng dẫn chị dâu nhỏ đi đến, vội vàng đặt bát xuống, chạy đến bên cửa sổ phòng ăn, thấy đoàn trưởng và chị dâu đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bánh bao và nước canh còn sót lại, rất sáng suốt nói: "Chị dâu, chị muốn ăn gì? Ăn cái gì? Để em làm cho chị."
Còn có thể mở bếp nhỏ nấu cơm sao?
Lâm Nghiên Thu trước tiên nhìn về phía Trình đoàn trưởng, thấy anh không có ý định ngăn cản, liên cười nói với binh sĩ nấu ăn: "Mì sợi là đủ rồi, không cần phức tạp đâu."
Sao có thể được, bình thường đoàn trưởng cùng bọn họ ăn giống nhau thì đã đành, nhưng chị dâu nhỏ lần đầu tiên tới đây, nghe nói còn đang mang thai, mì nước canh trong có thể có dinh dưỡng cái øì, nhất định phải đối xử tốt với cô.
Mì chan nước dùng, ngoài ra còn có trứng hấp, cá kho, khoai tây viên thịt heo quay, bắp cải xào ớt cay, còn có một ít bánh bao hấp cho Trình Gia Thuật.
Bếp nhỏ này nấu ngon hơn cơm tập thể không biết bao nhiêu lần, Lâm Nghiên Thu ngoài miệng nói đừng làm cầu kì, khi ăn thì thấy nó thực sự ngon hơn bất kỳ món khác, gần đây cô có chút thèm ăn và không thể kiềm chế được.
Trình Gia Thuật không ngừng gắp thịt vào bát của cô, tựa hồ biết cô muốn nói cái gì, nhìn cô nói: "Mau bỏ cái thói ngại ngùng của em đi sớm đi, ăn no rồi cũng đừng ồn ào với anh nói sợ béo."
"ồ"
Sau khi ăn uống no nê lấy lí do sợ béo, Lâm Nghiên Thu bảo Trình Gia Thuật dẫn cô đi dạo quanh doanh trại để tiêu cơm, thấy sân đình đang rải vôi bột để quy hoạch nền móng, giống như muốn xây sân một ngôi nhà riêng nên hỏi tò mò hỏi: "Sau này chúng ta chuyển đến đây ở hay sao?"
Trình Gia Thuật không đáp mà hỏi,"Em có muốn sống ở đây hay không?"
Lâm Nghiên Thu không chút nao núng gật đầu,"ÐĐương nhiên là muốn, như vậy sẽ có nhiều phòng hơn, sau này đám Đại Bảo lớn là có thể tách ra ngủ riêng."
Cô không biết rằng mặc dù một ngôi nhà dành cho một gia đình được xây dựng ở đây trong địa điểm mới, nhưng không phải ai cũng có thể ở trong đó, hầu hết người nhà của các sĩ quan quân đội vẫn phải sống trong tòa nhà lớn, với cấp bậc của Trình Gia Thụ anh có thể xin một căn, nhưng lúc đầu anh không định xin, vì còn nhiều người cần, và anh cũng không muốn dính vào đặc quyền, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của vợ, anh muốn thỏa mãn cô.
Vào buổi chiều, Lâm Nghiên Thu đánh một giấc ngon lành trong ký túc xá, khi cô tỉnh dậy thì trời đã bắt đầu tối, cô thả bộ quần áo mùa đông mang theo ra khỏi phòng, biết rằng Trình Gia Thuật có yêu cầu cao, cô đặt quần áo theo tiêu chuẩn của anh, các góc gấp thẳng tắp, không có nếp nhăn.
Vừa mới gấp lại, cửa ký túc xá bị mở ra từ bên ngoài, Trình Gia Thuật bưng một cái hũ tráng men đi vào, trong đó có bánh bao nhân thịt nóng hổi đi vào.
"Anh đã về rồi." Lâm Nghiên Thu ném quần áo trong tay, bay về phía Trình Gia Thuật như một con én nhỏ đang chờ én mẹ trở về tổ.
"Cẩn thận nóng." Trình Gia Thuật vội vàng bưng bát tráng men trong tay lên cao, bị hai tay cô ôm eo đi tới trước bàn làm việc,"Được rồi, ăn cơm trước, ăn cơm xong lại ôm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT