Lâm Nghiên Thu cũng không biết rằng vừa rồi anh đã đối phó với Lí Đại Dũng, cô vẫn ngây ngốc nghĩ rằng hai mẹ con bọn họ đã sớm chạy về quê rồi.
Trình Gia Thuật sẽ không nói chuyện xấu như vậy cho cô biết, thấy cô vừa tỉnh dậy đã muốn xuống giường, anh vứt tờ báo trong tay đọc để giết thời gian, vội vàng chạy đến đỡ cô: "Nằm xuống đi, bác sĩ cho em rời giường sao?"
Cô cũng không phải là búp bê sứ, tại sao cô không thể ra khỏi giường.
"Em muốn đi vệ sinh," cô nhỏ giọng nói.
Thời kỳ này điều kiện y tế còn kém, phòng bệnh không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một nhà vệ sinh công cộng ở mỗi tầng.
Nhà vệ sinh công cộng thông với phòng nước, trên sàn nhà ẩm ướt trơn trượt, cô bình thường hấp tấp hậu đậu như một đứa trẻ chưa lớn, Trình Gia Thuật làm sao có thể yên tâm để cô ở một mình, lúc này thì không nói mấy thứ như ảnh hưởng ra bên ngoài xấu, trực tiếp ôm ngang cô đi vào nhà vệ sinh, chờ ở bên ngoài nhà vệ sinh, chờ cô xong sẽ bế cô vê.
Biết cô thích sạch sẽ, còn bưng một chậu nước đến đầu giường để cô rửa tay.
Sau khi tắm rửa, cô lại được cho ăn, cô ngủ một giấc thắng đến chiêu bỏ luôn bữa trưa, cơm trưa là do Ngụy Hồng mang đến, được làm từ mì khô nấu với súp chim bồ câu non, món ăn nhẹ nhưng bổ dưỡng, vừa vặn hợp với khẩu vị của Lâm Nghiên Thu.
Đàn ông sẵn sàng dỗ dành phụ nữ, bọn họ rất kiên nhẫn.
Lâm Nghiên Thu được anh phục mà lo sợ, cũng thật quá tốt.
Người đàn ông không hiểu phong tình tính thẳng như thép không biết cư xử lúc nào cũng có thể chọc người khác giận tức chết đã đi đâu rồi?
"Ăn no chưa?" Trình Gia Thuật lau lau miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ cho cô.
Lâm Nghiên Thu khẽ "ừm" một tiếng, cảm thấy có một linh cảm xấu không thể giải thích được.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông hắng giọng và nghiêm túc nói với cô về quyết định thành lập nhóm chiến đấu A của sư đoàn.
Lâm Nghiên Thu khóe miệng mỉm cười,"..."
Cô biết kiểu gì cũng có chuyện!
"Sau này em sẽ không thể thường xuyên gặp anh." Lâm Nghiên Thu không biết có phải là vì cảm xúc khi mang thai hay không, cha Đại Bảo nhà cô vẫn còn chưa rời đi mà cô đã thấy luyến tiếc, cô đưa tay ra và ôm lấy eo anh, cảm thấy ủ rũ và không vui.
"Là người nhà của quân nhân, mẹ Đại Bảo, em phải hiểu." Trình Gia Thuật cố gắng nói lý lẽ như đang giáo dục một đứa trẻ, sợ cô làm phiền, thậm chí còn miệng cọp gan thỏ trừng mắt với cô,"Không được phản đối, càng không được khóc."
Lâm Nghiên Thu vốn còn có một chút muốn khóc, nhưng khi anh nói như vạy, cô lập tức nín khóc bật cười, lẩm bẩm nói nhỏ: "Ai lại đi khóc, thật chán ghét!"
Không phải là do cô không thông cảm cho anh, trong truyện gốc cũng có nhắc tới đoạn này, tổng bộ sư đoàn phê chuẩn cho nam chính đóng quân để mở rộng chiến đoàn, tuy rằng cách nơi bọn họ ở bây giờ không xa, nhưng vẫn phải đi ba bốn giờ lái xe mới đến, hơn nữa lại ở khu vực Tây Bắc khí hậu khắc nghiệt, nam chính thường đi lại giữa hai nơi.
Tuy rằng cô thật sự không muốn cùng anh xa cách, nhưng cũng không muốn anh vất vả, nên giả vờ hào phóng nói: "Anh cứ yên tâm đi làm đi, em là một tiểu quân tẩu có đủ tư cách, em sẽ không bao giờ níu kéo anh, sau này nhớ phải trao cho em giải thưởng người vợ quân nhân tốt nhất của năm hay gì đó."
Khi cô nói đến đây, trong mắt cô vẫn còn rưng rưng nước mắt, Trình Gia Thuật vốn là người cứng rắn bao nhiêu, bây giờ lại trở nên mềm lòng, nhưng lại không biết nói lời yêu thương như thế nào, chỉ có thể ôm cô thật chặt vào trong lòng ngực.
Buổi tối, Ngụy Hồng như thường lệ đến bệnh viện đưa cơm, giữa trưa hậu cân đưa đến hai cái chân lợn, lần trước vợ huấn luyện viên cho còn sót lại một ít đậu phộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT