Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới là bụng Lâm Nghiên Thu liền kêu ùng ục một trận, hiển nhiên là đói bụng.
"Em muốn ăn bánh bao nhân thịt dê trong căn tin bộ đội." Cô nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu, bộ đội cách bệnh viện một đoạn, đường còn chưa sửa xong nên tình hình đường xá vô cùng kém.
Tuy rằng đã thông xe nhưng một ngày qua lại chỉ có ban một, rất bất tiện, mấy người các cô đi ra đều là xe mua sắm của bên hậu cần.
Có vẻ như hơi giày vò người một chút...
Nhưng Lâm Nghiên Thu không biết, bây giờ đừng nói là ăn bánh bao nhân thịt đê trong căng tin bộ đội, cho dù có là thịt đông bắc phở phương Nam, Trình Gia Thuật cũng sẽ tìm cách làm cho cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn không khóc nữa là được.
...
Lúc này trên con đường dẫn tới bộ đội, một chiếc xe jeep quân dụng kiêu ngạo chạy qua làm cát vàng bay mù mịt, người lái là Cao Thành, rõ ràng thần sắc cậu ta rất bình tĩnh, nhưng không khí trong xe không hiểu sao lại ngưng trọng.
Nguy Hồng ở trên ghế phụ như ngồi trên bàn chông, mấy lần lấy dũng khí muốn mở miệng, nhưng khi nhìn thấy Cao Thành nghiêm mặt từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía trước.
Cô như một quả bóng bị kim chọc thủng, từng chút một xì hơi.
Nói như thế nào thì cô cũng là người sai trước, hẳn là lần gặp mặt đầu tiên nên nói cho Cao Thành biết chuyện trước kia của mình mới phải.
Người ở thời kỳ này không có hoa tâm nhãn như vậy, thật ra tổng cộng bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi, thậm chí lần thứ hai gặp mặt còn cách một hàng rào sắt.
Hôm đó Ngụy Hồng đi căng tin mua cơm thì bị Cao Thành ở bên kia bộ đội nhìn thấy, chạy tới gọi cô lại, lúc đó Cao Thành vừa mới từ chỗ Ngưu Chính Ủy biết được cô nguyện ý tìm hiểu nhau, cậu ta cao hứng giống như một kẻ ngốc nắm lấy hàng rào nói với Ngụy Hồng: "Lần sát hạch này anh nhất định cố gắng, tranh thủ ở lại bộ đội, về sau có thể gặp em mỗi ngày!"
Nguy Hồng xấu hổ không biết nên đặt tay chân ở đâu, cũng không nhớ rõ mình có ân một tiếng với cậu hay không, cô quay đầu bỏ chạy, chạy một đoạn đường quay đầu lại, phát hiện cậu còn đang ở bên hàng rào nhìn, vì vậy Ngụy Hồng mới to gan giơ tay phất phất tay với Cao Thành.
Trong thời đại này không có quá nhiều lời nói lòe loẹt biểu đạt tình cảm, bọn họ như vậy coi như tán thành lẫn nhau.
Nhìn lại nó giống như một giấc mơ.
Ngay khi Ngụy Hồng không biết làm sao, Cao Thành rốt cục mở miệng: "Nghe nói em có một người chồng ở dưới quê." Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ người chồng, giọng nói rầu rĩ làm cho ai cũng có thể nghe ra sự mất mát.
Nguy Hồng không lên tiếng, xem như là chấp nhận.
Cao Thành thấy cô như vậy liền răng, vào lúc này cho dù có là người đàn ông hiền lành cỡ nào cũng sẽ tức giận, huống chỉ là đàn ông trong bộ đội, cậu cao giọng chất vấn: "Vậy em còn đi xem mắt làm gì, em muốn đùa giỡn anh phải không?"
"Không phải, không phải." Ngụy Hồng vội vàng xua tay, gương mặt cô đã trắng bệch, bối rối giải thích: "Em không muốn cùng hắn quan hệ, hắn, hắn đánh em, tra tấn em, em liền chạy về nhà mẹ đẻ, sau đó hắn cứ tìm đến gây náo loạn, mẹ em không có biện pháp nào nữa nên mới đưa em tới chỗ anh họ để trốn."
Nói đến đây, Ngụy Hồng chậm rãi nhỏ giọng nói: "Em không có đùa giỡn với anh, em cùng hắn cũng không tính là vợ chồng, em, em vẫn còn là con gái."
Cao Thành nghe xong liền sửng sốt, cậu không thể tin nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, há miệng mấy lần nhưng không biết nên nói cái øì.
"Anh không tin à?" Ngụy Hồng cắn môi dưới nhìn Cao Thành, trong khóe mắt đã lấp lánh nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT