Lâm Nghiên Thu còn ước gì anh mau đi nhanh đi, có anh ở đây, Hồng Hồng cũng không thả lỏng được.

Cô chỉ lo bận rộn nên không chú ý đến tâm mắt của anh chỉ thủy chung dừng lại trên những cái chai lọ kia.

Trang điểm xong xuôi rồi thay quần áo, Lâm Nghiên Thu cùng Ngụy Hồng đến nhà Ngưu chính ủy, lúc các cô đến, ban trưởng ban 1 Cao Thành đã ở đây, nhìn thấy các cô, đầu cậu ta oanh một tiếng, đứng dậy kêu: "Chị dâu nhỏ!"

Trước tiên Cao Thành chào Lâm Nghiên Thu, sau đó lắp bắp ngây ngốc nhìn Ngụy Hồng, hiển nhiên cậu ta không nghĩ tới em họ đại đội trưởng lại xinh đẹp như vậy.

Ngụy Hồng cũng không khá hơn bao nhiêu, khuôn mặt của cô đỏ như quả táo, chỉ nhìn thoáng qua Cao Thành rồi cúi đầu, cô không nghĩ tới đối phương lại cao lớn rắn chắc như thế, chỉ là làn da đen sì nhìn thật ngốc nghếch.

Sao người này cứ nhìn chằm chằm cô như vậy làm gì a.

Không đợi cô thấy xấu hổ, Lâm Nghiên Thu đứng ở một bên nửa thật nửa đùa nói: "Hai người định đứng như vậy hoài luôn à?"

Vợ của Ngưu chính ủy nghe vậy liền phốc một cái cười ra tiếng, rốt cuộc cô cũng là người mai mối cho người ta nên có kinh nghiệm nói: "Được rồi, tiểu Lâm, chị thấy người không có ánh mắt là chúng ta mới phải, thôi chúng ta nên ra ngoài nhường chỗ cho bọn họ đi, đứng hay ngồi thì tùy họ."

Vợ Ngưu chính ủy vừa nói vừa khoác tay Lâm Nghiên Thu đi ra ngoài.

Đáng thương cho Lâm Nghiên Thu, mới đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng chỗ đã bị lôi đi, cô thật sự rất tò mò a, không biết hai người bọn họ sẽ tán gẫu cái gì, vì vậy liền không thành thật nằm sấp dưới cửa sổ nghe lén.

Trình Gia Thuật quay lại văn phòng gọi điện thoại cho đại đội trinh sát, bảo tiếp tuyến viên chuyển đến chỗ Tôn Học Binh.

Nửa giờ sau, Trình Gia Thuật liền mang theo Tôn Học Binh lái xe ra khỏi bộ đội, chạy tới nơi cách bộ đội ba mươi cây số, một chỗ chuyên môn giám sát địch, căn cứ bí mật của các phần tử đặc biệt.

Ở đó, anh nhìn thấy Dư Tĩnh Tĩnh, cô ta mặc một bộ quần áo màu lam, mái tóc bị cắt đến dưới tai, tay chân đeo còng, vẻ mặt lạnh nhạt bị lính gác dẫn vào phòng thẩm vấn, cho đến khi nhìn thấy Trình Gia Thuật, cô ta mới hơi sửng sốt một chút, lập tức vọt tới trước mặt anh, tâm tình dị thường kích động nói: "Trình Gia Thuật, anh thả tôi ra ngoài đi, tôi cầu xin anh, cái gì tôi cũng không muốn nữa."

Tâm tình Dư Tĩnh Tĩnh vô cùng kích động, cô ta giống như tìm thấy cong rơm cứu mạng, cho nên nắm chặt tay Trình Gia Thuật không buông, nếu cứ tiếp tục ở cái nơi tối tắm không thấy mặt trời này, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát điên mất thôi.

Mới qua mấy tháng mà khuôn mặt vốn tròn trịa của Dư Tĩnh Tĩnh đã lõm xuống, ánh mắt cũng không còn thần thái như ngày xưa, tang thương giống như một bà lão khô héo.

Cô ta hối hận rồi, cái gì mà nữ chính, cái gì mà hào quang nhân vật chính, tất cả đều không quan trọng nữa, cô ta chỉ cần bản thân còn sống, cô ta muốn giống như một người bình thường, chỉ như thế mà thôi.

Trình Gia Thuật nhìn thoáng qua người lính gác, lính gác hiểu ý, hướng về phía anh chào một cái rồi xoay người ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Dư Tĩnh Tĩnh, tôi biết hiện tại cô rất muốn được ra ngoài, bất quá cô cầu xin tôi cũng vô dụng, nơi này không phải do tôi quyết định, phải xem biểu hiện của cô thế nào đã."

Trình Gia Thuật ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt mình, không có một chút đồng tình nào, anh lạnh lùng mở miệng: "Nhưng tôi có chuyện muốn hỏi cô, nếu cô thành thật trả lời cho tôi biết, tôi có thể cân nhắc cho người chuyển cô đến phòng có ánh sáng."

Không giống như những người khác ở đây, Dư Tĩnh Tĩnh chưa từng bị nghiêm hình tra tấn, nhưng mặc dù vậy, cô ta cũng sắp phát điên rồi, bị nhốt trong phòng nhỏ tối tăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play