Trình Gia Thuật thấy cô đọc sau sợ hãi như vậy, anh cho rằng cô chưa từng thấy qua.

Thật ra anh cũng chưa từng nhìn thấy, vì vậy anh khom lưng tiến lại gần, hai người kề đầu nghiên cứu một phen.

Buổi tối hôm đó Trình Gia Thuật liền làm theo hướng dẫn sử dụng, quấn lấy vợ mình thử một lần.

Tuy rằng quá trình không thuận lợi lắm nhưng tốt xấu gì anh cũng đã học được cách dùng, sau đó Trình Gia Thuật bưng chậu nước vào phòng, chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra tiếng cười "khanh khách" của Lâm Nghiên Thu.

"Em cười cái gì?" Trình Gia Thuật không nói nổi cô, dùng khóe mắt liếc người phụ nữ như chưa từng thấy qua việc đời.

Người phụ nữ này, không phải anh chỉ rửa cái bao cao su thôi sao, cần gì phải phản ứng lớn như vậy?

Lâm Nghiên Thu thật sự thấy rất buồn cười, cô ôm bụng cười không ngừng, phải cố gắng lắm mới có thể dừng lại được.

Nhìn người đàn ông đang nghiêm túc đứng trước bàn giặt bao cao su, Lâm Nghiên Thu nảy ra ý đồ xấu chọc ngón tay vào thắt lưng của anh.

"Ngoan một chút, anh thấy em lại muốn chịu..." Những lời tục tĩu phía sau của Trình Gia Thuật ngay lập tức ngừng lại, anh nghiêm mặt quăng cho cô một ánh mắt cảnh cáo.

Lâm Nghiên Thu mới không sợ anh đâu, không chỉ trêu chọc anh mà cô còn để hai tay lên gãi, sau đó cô liền phát hiện thì ra chồng mình sợ ngứa, nhịn không được mà cười ha ha.

Nếu lúc này có binh sĩ dưới tay của Trình Gia Thuật ở đây, có lẽ bọn họ nhất định sẽ rớt cả tròng mắt, ai có thể nghĩ đến đại đội trưởng lạnh nhạt nghiêm túc của bọn họ vậy mà còn có một mặt như vậy.

Hai người đùa giỡn một hồi, trước khi đi ngủ Lâm Nghiên Thu chui vào trong chăn của Trình Gia Thuật, gối đầu vào vai anh, cô ngoan ngoãn giống như một con mèo, giọng nói vô cùng mềm mại: "Có phải ai làm lính cũng giống như anh không? Vừa có trách nhiệm, vừa đảm đương, vừa cẩn thận và kiên nhẫn, à còn biết thương vợ nữa."

Trình Gia Thuật nghe xong rất vui nhưng ngoài miệng lại cứng rắn: "Em cũng biết anh thương em sao?"

Lâm Nghiên Thu cười hì hì, ôm chặt cánh tay anh.

Trình Gia Thuật vuốt ve bím tóc rối tung của cô, hỏi: "Sao tự dưng lại nói đến việc bọn anh làm lính, em có ý gì?"

"Là chuyện của Hồng Hồng, em đang giúp em ấy quan sát mấy binh sĩ đó, tính cách hay ngoại hình đều không tệ.

Nếu em ấy ở chỗ chúng ta, thì trên phương diện này nhất định mình phải gánh vác trách nhiệm, cũng không thể để em ấy cả đời cô độc được.

Hơn nữa, em cũng hỏi qua Hồng Hồng rồi, theo em thấy thì em ấy cũng nguyện ý."

Lâm Nghiên Thu vẫn luôn để ý, cô kể tên mấy binh sĩ mình coi trọng cho Trình Gia Thuật nghe, cùng anh tìm hiểu chỉ tiết về con người họ.

"Xem ra em cũng biết chọn, không phải ban trưởng thì là trung đội trưởng, ngay cả phó liên cũng không tha.

Sao em không suy nghĩ thử người ta có xem trọng Hồng Hồng không?"

"Hồng Hồng thì thế nào?" Lâm Nghiên Thu không thích nghe lời này, cô mất hứng nói: "Hồng Hồng là một cô gái tốt, em ấy vừa kiên định vừa có năng lực, lại còn là em gái của Trình liên trưởng anh nữa.

Chuyện trước kia không thể trách em ấy được, em ấy là người bị hại đó có được không? Hơn nữa, ai mà chẳng có lúc không hiểu rõ người."

Đừng thấy Trình Gia Thuật cứng miệng vậy mà lầm, thật ra anh cũng là một người bao che khuyết điểm, tuy ngoài miệng anh nói người khác không nhất định có thể để ý tới Ngụy Hồng, nhưng ý nghĩ trong lòng cũng giống như Lâm Nghiên Thu, anh cảm thấy em gái mình chỗ nào cũng tốt, người nào cũng xứng đôi.

Mặt khác, nhìn cô vợ nhỏ đi khắp nơi bảo vệ người nhà của mình, thật đáng yêu, đặc biệt khiến người ta đau lòng, lúc này anh càng thêm kiên định bản thân mình không yêu nhầm người, cho dù biết rõ cô không phải là người của thế giới này, cũng không phải người của niên đại này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play