Mệt mỏi? Làm thế nào nó có thể được.

Trình Gia Thuật làm như mắt điếc tai ngơ, đôi môi hơi lạnh lần theo khuôn mặt của cô trượt xuống, vừa tìm thấy đôi môi anh đào liền dùng sức mút.

Lâm Nghiên Thu nào phải là đối thủ của anh, rất nhanh cô đã choáng váng bị anh mang lên xe, chờ xong việc, cô mới tỉnh táo phát hiện mình bị lừa, cô vậy mà bị anh dùng nam nhân kế mê hoặc!

Lúc này người đàn ông đặc biệt thỏa mãn, vô cùng ôn nhu ôm cô từ phía sau, vừa ôm vừa hỏi cô có đau không.

Anh không nói đến còn tốt, nhắc tới liền khiến Lâm Nghiên Thu nhớ tới vừa rồi anh mạnh mẽ xông vào, còn có lần trước...

Nghĩ đến đây, cô sợ tới mức cuống quít từ trong chăn bò dậy, kết quả vừa xuống giường, liền nhận thấy bên trong đùi có thứ gì đó chảy xuống, cô cúi đầu nhìn, mặt liên nhăn lại.

Trình Gia Thuật không biết cô muốn làm gì, duỗi tay giữ chặt cô, thấp giọng nói: "Em chạy đi đâu?”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Nghiên Thu sốt ruột rơi nước mắt: "Nếu em mang thai thì phải làm sao bây giờ? Tại anh hết, anh chỉ biết sảng khoái cho mình, 6 ô, em không muốn sinh con..." Trình Gia Thuật nghe cô nói xong liên đen mặt, đã làm người phụ nữ của anh, chẳng lẽ sinh con cho anh cũng không được? Anh cố kiềm nén cơn tức giận trong lòng, ôm cả người cô quay về giường, nhíu mày hỏi: "Em không muốn sinh con hay là không muốn sinh con cho anh?"

Lâm Nghiên Thu hít hít cái mũi, giống như một con sâu đáng thương trả lời: "Ai cũng không muốn sinh, sinh con rất đau, còn khiến da mặt vàng xấu xí"

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Trình Gia Thuật liền tốt hơn một chút, anh dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô: "Anh chưa từng thấy em yếu ớt như vậy, em xem mấy người phụ nữ trong gia chúc viện này, ngoại trừ người thật sự không thể sinh con ra, có người phụ nữ nào không sinh con."

Lâm Nghiên Thu khóc lóc nói: "Vậy coi như em là người không thể sinh được đi, dù sao em cũng không sinh, không sinh cho anh, không sinh cho bất cứ người nào hết."

Trình Gia Thuật: "..."

"Anh đi múc cho em chậu nước đi, em muốn rửa cái mông." Cô muốn rửa sạch thứ đó, có thể hay không là một cơ hội nhỏ.

Lâm Nghiên Thu thật sự hoảng hốt, nói cho cùng cô cũng không có kinh nghiệm, không biết nhắc nhở Trình Gia Thuật ra bên ngoài.

Bất quá như vậy cũng vô dụng, vẫn có nguy cơ mang thai.

Lúc Trình Gia Thuật đi lấy nước, Lâm Nghiên Thu nằm sấp trên gối buồn bực suy nghị, lái xe lửa nhỏ vui vẻ có ích lợi gì, sinh con cũng không vui, mà còn làm tổn thương thân thể, thời đại này cũng không biết có biện pháp tránh thai hay không.

Nếu không có, cô vẫn là một cô gái vô dục vô cầu...

Nếu Trình Gia Thuật biết cô có ý nghĩ này, nhất định anh sẽ nổi giận lôi đình, anh đem nước trở về, Lâm Nghiên Thu muốn tự mình rửa nhưng bị anh cự tuyệt, lãnh địa của anh vẫn nên do anh đến rửa.

Là một người quân nhân, nếu họ đã muốn làm cái gì thì hết sức kiên nhẫn.

Dù bên trong hay ở ngoài, Trình Gia Thuật đều ti mỉ lau chùi sạch sẽ, chợt nghe người phụ nữ nằm trên giường tùy ý để anh hầu hạ trưng ra khuôn mặt buồn bã nói: "Ba Đại Bảo, sau này anh đừng chui vào chăn của em nữa, em sợ mang thai."

Động tác trên tay anh chậm lại, Trình Gia Thuật nghiến răng nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường.

Hành vi này của cô trong mắt người đàn ông không khác gì tháo cối giết lừa, anh có thể đồng ý sao? Đương nhiên là không, Trình Gia Thuật trực tiếp tức giận nói: "Mang thai thì sinh."

"Không được, em sợ đau lắm, không sinh không sinh." Cô đạp hai chân để phản đối, suýt chút nữa giẫm lên mặt người đàn ông.

"Vậy anh phải làm sao bây giờ." Người đàn ông hận không thể tát vào mông cô hai cái, nghiến răng nghien lợi thấp giọng nói với cô: "Em muốn làm tôi nghẹn chết à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play