Đây là giai đoạn phát triển của đầu củ cải, cho nên gặp cái gì thằng bé cũng nhét vào miếng, huống chỉ là một miếng thịt lớn.
Đại Bảo cắn một ngụm thịt đầy dầu mỡ, hạnh phúc muốn khóc.
Ô ô, mẹ đối xử với nó thật tốt.
Tranh thủ cỗ dầu mỡ trong miệng vẫn còn, thằng bé liền vội vàng xúc thêm mấy miếng cơm, cái miệng phồng to ngẩng đầu nhìn gương mặt như diêm vương của ba mình.
Đại Bảo: "..." Nó đang suy nghĩ không biết mình đã đắc tội ba chỗ nào?
Sau đó cậu bé nhìn ba mình lại gắp cho mẹ một miếng thịt khác, rồi quay sang nhìn cậu: "Lo ăn cơm của con đi!"
"Dạ..."
Tiếp theo, ba cậu quay đầu lại dạy dỗ mẹ: "Còn em nữa, không ăn thịt sao có đủ sức khỏe, mau ăn nhanh đi."
"Đáng ghét" Lâm Nghiên Thu nhỏ giọng nói thầm, dưới sự trợn mắt của Trình Gia Thuật, cô chỉ cắn một miếng nhỏ rồi đặt vào chén bên cạnh.
Bất quá lúc này anh cũng không nói gì nữa, Trình Gia Thuật gắp thịt mỡ trong chén cô rồi bỏ vào miệng ăn.
Trước mặt Ngụy Hồng và mấy đầu củ cải, thoạt nhìn Trình Gia Thuật vẫn không khác gì so với lúc bình thường, vẫn là Trình liên trưởng có khí thế, đặc biệt có lực chấn nhiếp.
Chỉ là lúc sắp cảm giác được, thì người đàn ông cao lớn lãnh đạm này lại như cái hỏa lô dính trên lưng Lâm Nghiên Thu hỏi cô quỳ thủy đi hay chưa.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Từ sau khi cô nói thích anh, người đàn ông có hơi phanh không được, thường xuyên muốn kéo cô lên xe, có đôi khi là xe đẩy, đôi khi là xe đạp, đương nhiên xe lửa nhỏ là cô không cho phép.
Mặc dù Lâm Nghiên Thu từng sống trong thời hiện đại cởi mở, cô cũng không phải dạng người bảo thủ, nhưng cũng chú ý đến câu nước chảy thành sông, huống chi so với xe lửa nhỏ, cô vẫn muốn hưởng thụ tương tác thân mật khi yêu đương.
Thỉnh thoảng hôn môi, có lúc lướt nhẹ qua, có lúc hôn thật lâu, sau đó bọn họ sẽ vén tóc cho nhau, vuốt ve khuôn mặt, cô chơi bao lâu cũng không chán.
Loại cảm giác này Trình Gia Thuật cũng thích nhưng nó không đủ a, anh là một người đàn ông khí huyết phương cương, cho dù có khắc chế như thế nào, cũng không có nghĩa không có bản tính khát vọng và xúc động của đàn ông.
Nếu lúc nào không nhịn được, anh chỉ có thể đến bộ đội lúc nửa đêm, đem tất cả tinh lực dư thừa đồn hết vào thao luyện binh sĩ.
Nhưng đám binh sĩ bọn ho cũng không phải làm bằng sắt, lúc thao luyện gào thét kêu cha gọi mẹ tìm Ngưu chính ủy, để Ngưu chính ủy lén hỏi đội trưởng bọn họ có phải số lần của phương diện kia hơi ít rồi hay không.
Trình Gia Thuật là một người kiêu ngạo có lòng tự trọng cao, cho nên làm sao có thể thừa nhận bản thân mình không phải có số lần ít, mà là một lần cũng không có.
Đối mặt với đám binh lính trong quân đội, anh có thể nghiêm khắc bao nhiêu liền nghiêm khắc như thế.
Nhưng khi về nhà đóng cửa lại, đối mặt với người phụ nữ mình thích, cho dù có là người đàn ông thành thục cỡ nào cũng sẽ giống như một đứa trẻ lộ ra bản tính bám người.
Lâm Nghiên Thu vẫn nhớ kỹ chuyện anh nói cô không có đầu óc, cô vùng vẫy không cho anh ôm, sau đó nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại rồi ném cho anh hai chữ: "Không có."
Trên người cũng không có mùi máu tươi, còn cho anh đợi!
Trình Gia Thuật rất hiểu ý không ngừng chọc phá, anh đưa tay nắm cái cằm của cô, không tiếng động hôn Lâm Nghiên Thu.
Lâm Nghiên Thu: "...
Người đàn ông động một chút liền hướng về phía cô trừng mắt, giáo huấn hành vi không đúng mực của cô đi đâu rồi nhỉ? Bây giờ hành vi không đúng mực gây ảnh hưởng cực xấu này là ai nha?
Tuy rằng cô rất thích loại thân mật này, nhưng bản thân vẫn còn tức giận nên làm sao có thể ngoan ngoãn để yên cho anh hôn, thân thể nhỏ bé không ngừng vặn vẹo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT