Trình Gia Thuật tức giận muốn chết, thật sự muốn giáo huấn người, nhưng nể tình quỳ thủy của Lâm Nghiên Thu đến nên thôi, anh mới lười đi so đo với cô.

....

Vương Phương Phương di ra từ phòng tắm công cộng, một tay cô ta cầm chậu tráng men, một tay lau tóc từng bước hướng về phía ký túc xá.

Vừa đến nơi, chợt nghe Tiết Hiểu Âu nói: "Lúc nảy Cao chính ủy tới tìm cô, nói cô tới văn phòng bà ấy một chuyến."

Vương Phương Phương thờ ơ hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Tiết Hiểu Âu lắc đầu tỏ vẻ không biết: "Cao chính ủy không có nói, bất quá... Tôi thấy sắc mặt bà ấy không tốt lắm, cô cẩn thận một chút."

Cẩn thận cái gì? Cô ta là người múa dẫn đầu trong đoàn, ngay cả đoàn trưởng cũng khen ngợi cô ta rất có tiền đồ, lần trước sư bộ khen ngợi đại hội cũng nói cô ta có biểu hiện tốt nhất.

Nếu như không phải Tiết Hiểu Âu có hậu đài, cô ấy có thể làm đội trưởng được à? Không phải Vương Phương Phương cô thì còn ai vào đây nữa.

Thật ra Tiết Hiểu Âu không vừa mắt cô ta phải không?

Trong lòng Vương Phương Phương hừ một tiếng, đợi lau khô tóc xong mới đến văn phòng của Cao chính ủy.

"Chính ủy, ngài tìm em sao?"

Vương Phương Phương là một người không có bối cảnh gì nhưng có thể lăn lộn trong đoàn trở thành người múa dẫn đầu, quả thật ngoài vài phần thực lực thì còn có kỹ năng vỗ mông ngựa, mấy lãnh đạo trong đoàn rất thích cô ta, bao gồm cả Cao chính ủy.

Nhìn cô gái nhanh nhẹn thông minh trước mắt, sao có thể phạm phải sai lầm như vậy.

Cao chính ủy lắc đầu, kêu cô ta ngồi xuống rồi trầm mặt hỏi: "Em thành thật nói cho tôi biết, có phải em là người lan truyền tin tác phong của vợ Trình liên trưởng có vấn đề hay không?"

Vương Phương Phương sửng sốt, lập tức nói: "Em chỉ nói thật thôi, quả thật cô ta và dã nam nhân..."

Cô ta còn chưa dứt lời, Cao chính ủy đã cắt ngang: "Em tận mắt nhìn thấy?"

"Không phải, nhưng mọi người ở quê của Trình liên trưởng đều biết."

"Tôi mặc kệ người khác, tôi chỉ hỏi em, em có nhìn thấy không?"

"Không... Không có."

"Nếu em không có nhìn thấy, sao còn dám nói lung tung?" Cao chính ủy chỉ hận rèn sắt không thành thép, bà đập tay xuống bàn, tức giận nói: "Bây giờ có người to cáo với sư bộ em làm tổn hại danh dự của người khác, phá hoại quân hôn, mấy ngày nữa hình thức xử phạt sẽ đưa xuống."

Vương Phương Phương vừa nghe bị xử phạt, cô ta liền bị dọa cho thành thật, vội vàng nắm tay Cao chính ủy hỏi: "Sao cơ, xử phạt gì vậy ạ?"

"Bây giờ em mới biết sợ còn có ích lợi gì? Sao trước đó không làm?" Rốt cuộc vẫn là người dưới trướng mình, Cao chính ủy thở dài, nói cho cô ta biết: "Quay về thu dọn đồ đạc, sau đó gọi điện cho người nhà, mấy ngày nữa tới đón em về đi."

Vốn dĩ dựa theo biểu hiện nửa năm khảo hạch vừa qua của cô ta, căn bản ở lại bộ đội cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại xem ra, may mắn là không lưu, nếu lưu lại cũng là một tai họa.

Vương Phương Phương thất hồn lạc phách trở lại ký túc xá, mấy người khác thấy cô quay về, nhìn đôi mắt đỏ au giống như mới khóc xong nên vây quanh cô ta hỏi làm sao vậy.

"Không có gì." Vương Phương Phương lạnh lùng nói một câu rồi trèo lên giường mình, roẹt một cái kéo rèm che lại.

Những người khác thấy vậy liền bĩu môi nhìn về Tiết Hiểu Âu, Tiết Hiểu Âu nhún nhún vai tỏ vẻ bản thân cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

...

Lúc Lâm Nghiên Thu đến lớp, quả nhiên không gặp lại Vương Phương Phương nữa, thậm chí còn có một người trong số đó là Tiết Hiểu Âu đến chủ động nói chuyện với cô.

"Tôi đại biểu đoàn văn công bọn tôi xin lỗi chị dâu, trước kia Phương Phương còn ở đây, cô ấy kiêu ngạo đã quen, ai không đồng lòng với cô ấy thì cô ấy sẽ phân ranh giới với người đó. Phương Phương ở trong đoàn văn công là người có nhân khí cao nhất nên chúng tôi không thể chọc vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play