Ngưu chính ủy chậc chậc một tiếng, còn chưa mở miệng, Trình Gia Thuật liền quay người lại trừng mắt nhìn nhóm binh lính đó, cái ánh mắt sâu kín đó vừa châm chọc vừa trào phúng: "Thế nào? Các cậu cảm thấy ủy khuất hả? Có cần tôi nghỉ mấy ngày để cho các cậu nghỉ ngơi tốt không?"

"Báo cáo đội trưởng, không có ủy khuất, không cần!"

Bọn họ đồng loạt trả lời vang dội.

Trình Gia Thuật tức giận nói: "Tất cả giải tán!"

Chờ bọn họ rời đi, Ngưu chính ủy giống như mẹ già khuyên nhủ: "Gia Thuật à, giết gà lấy trứng, tát ao bắt cá (1), đều là không nên làm."

Trình Gia Thuật chắp hai tay sau lưng, nhíu mày nói: "Cái gì mà giết gà lấy trứng, tát ao bắt cá, tôi thấy bọn họ ai nấy đều có rất nhiều tinh thần, đặc biệt là lúc nhắc tới phụ nữ.

Sắp tới phải đánh giá, nếu bọn họ không qua được cũng đừng giữ lại tiếp tục mất mặt, toàn bộ đều đuổi về bộ đội cũ!"

Trong lòng Ngưu chính ủy thầm nói cậu là người có vợ, biết no không biết đói, đám nhóc này còn nhiều người chưa lập gia đình, nghĩ tới phụ nữ cũng đâu có gì bất thường?!

"Anh cầm cái gì đó." Trình Gia Thuật chớp mắt một cái nhìn thấy lá thư trên tay Ngưu chính ủy.

Ngưu chính ủy đưa anh xem, nở nụ cười nói: "Vợ cậu rất được nha, không de bị ức hiếp." Trách không được lần trước náo loạn bỏ nhà ra đi, cô ấy cào trên mặt Trình Gia Thuật mấy vết.

Trình Gia Thuật không thích nghe lời này, nhất là sau khi đọc xong thư tố cáo do vợ mình viết, sắc mặt anh đen kịt nói: "Đoàn văn công rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?”

Giờ phút này, toàn thân từ trên xuống dưới của anh có một loại che chở tỏa ra, anh lạnh lùng nói: "Ngưu chính ủy, phiền anh đến sư bộ nói giúp tôi một câu, nếu việc này sư bộ không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ xuất ngũ, vị trí đại đội trưởng cấp A để cho đám phụ nữ đoàn văn công đó làm đi."

Cái ngữ khí đó giống như là anh rất xem thường loại chuyện này.

Ngưu chính ủy đổ mồ hôi lạnh, trong lòng anh âm thầm cầu nguyện cho đám nữ binh đoàn văn công đó, các cô chọc ai không chọc lại chọc đến vợ của Trình Gia Thuật, đây không phải là muốn nhổ lông trên đầu sư tử sao?

Hai người làm việc với nhau nhiều năm, tính tình của tiểu tử Trình Gia Thuật thế nào này anh đều biết, lúc mới vào bộ đội, cậu ấy là cái gai nhọn không ai dám chọc, sau này mới biết kiềm chế cảm xúc.

Nhưng bây giờ cho dù tính tình có trầm ổn cách mấy thì bên trong vẫn còn tiềm tàng cỗ nhẫn kình.

Huống chi nhìn thái độ cậu ta đối với vợ mình như vậy liền biết đây là người bao che khuyết điểm, bây giờ đụng vào người trong lòng, cậu ta còn có thể cho các người bậc thang đi xuống à?

Chờ kiếp sau đi!...

Lâm Nghiên Thu tức giận với mấy nữ binh kia, dì cả cũng đến sớm, bụng cô vừa đau vừa khó chịu nên cơm tối cũng không ăn.

Lâm Nghiên Thu nằm sấp trên giường như bông hoa khô cạn nước, Ngụy Hồng nấu cho cô một chén nước đường nâu, còn dùng vải rách nấu một chén nước đen ngòm đưa cho cô uống hết.

Lâm Nghiên Thu nhìn chén nước ghét bỏ không chịu uống.

"Vải rách có thể lưu thông máu, rất hữu ích đó.

Trước kia lúc em có kinh nguyệt, mẹ em cũng nấu cho em uống như vậy." Tới bộ đội được một đoạn thời gian, Ngụy Hồng đang học nói tiếng phổ thông, nhưng chưa chuẩn lắm.

"Thật à?" Lâm Nghiên Thu chần chờ nhận lấy cái chén.

Nguy Hồng gật đầu cam đoan, giống như dỗ dành đứa nhỏ: "Chị dâu, chẳng lẽ em lại đi lừa chị? Chị uống đi để mau khỏe."

Nhìn Lâm Nghiên Thu nhéo mũi nín thở uống xong, Ngụy Hồng mới cầm chén đi dẹp, cô đang định rửa chén thì thấy Trình Gia Thuật mệt mỏi quay về, vội vàng hỏi: "Anh, anh ăn cơm chưa? Còn một ít cơm trong nồi, em hâm nóng cho anh nha?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play