"Không phải, bên sư bộ gọi điện đến nói vợ của Trình đại đội trưởng muốn vào học lớp giáo dục thường xuyên với chúng ta."
Trước kia cũng có tình huống tương tự, Tiết Hiểu Âu là đội trưởng nên cô ấy phải có trách nhiệm dẫn đầu, nói: "Chúng ta phải chiếu cố cô ấy, không thể bắt nạt người ta được."
"Cô muốn chiếu cố thì tự mình làm đi, đừng kéo theo tôi." Vương Phương Phương y vào nhân khí của mình ở đoàn văn công cao, cho nên từ trước đến nay mọi chuyện đều làm theo ý mình: "Tôi không muốn đi chiếu cố một người phụ nữ có vấn đề về tác phong!"
Cô ta cố ý nói lớn nên mọi người xung quanh đều nghe thấy, bọn họ vội vàng tiến lại nhiều chuyện hỏi: "Ai? Ai có vấn đề tác phong vậy?"
Chỗ nào nhiều phụ nữ, chỗ đó thị phi nhiều.
Mặc dù các cô cũng xem thường tác phong làm việc của Vương Phương Phương, nhưng cũng không cản trở các cô ấy tám chuyện của người khác.
"Còn ai nữa, chính là vợ của Trình liên trưởng chứ ai!" Vương Phương Phương vừa nói vừa nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng cô ta nhếch lên cười đểu.
"Ha? Thật hay giả vậy?"
"Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp." "Xinh đẹp thì sao? Cô cũng xinh đẹp, chẳng lễ cô sẽ làm mấy chuyện xu nịnh người khác à?"
"Đương nhiên là không, tôi không phải loại người như vậy!"
Một nhóm phụ nữ líu ríu đùa giỡn liên tục.
Tiết Hiểu Âu đứng một bên vội vàng can ngăn: "Được rồi, mọi người tản ra đi, nếu không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, tôi thấy tại các cô rảnh rỗi quá đấy!"
"Sao lại không có bằng chứng?" Vương Phương Phương sợ mọi người không nghe thấy, liền lớn tiếng nói to: "Cô ta vứt bỏ chồng con theo dã nam nhân chạy trốn, nào ngờ cuối cùng lại bị chính người đàn ông đó vứt bỏ, sau đó cô ta còn nhảy sông tự sát đó! Anh họ tôi là thanh niên trí thức chen ngang ở nhà trưởng thôn, chuyện xấu của cô ta mọi người ở đó ai mà không biết"...
Đại hội khen thưởng vừa qua, không ít binh sĩ còn chưa bình tĩnh lại từ mấy điệu ca múa của nữ binh trong đoàn văn công, buổi tối tắt đèn cũng không an phận ngủ, nằm sấp trên gối len lén tán gau xem nữ binh nào trong đoàn văn công là người xinh đẹp nhất.
Bọn họ trò chuyện đến nửa đêm, thậm chí ngủ thiếp đi còn có thể vui vẻ cười thành tiếng.
Kết quả tới ba giờ rưỡi sáng hôm đó, chuông cảnh báo đột nhiên vang lên khiến đám binh lính này kinh hãi, vội vàng ngồi dậy, không nói hai lời liền bò xuống giường ôm quân phục và giày chạy xuống lầu.
Từng đợt bước chân dồn dập đạp lên các bậc thang, cũng may trước khi tập hợp họ đã kịp mặc quần áo và mang giày vào.
Trình Gia Thuật đứng dưới lầu giơ tay nhìn đồng hồ, von vẹn hai phút đồng hồ.
Hơn nữa mấy người lớn tiếng hò hét khi xem đoàn văn công biểu diễn đó lại xuống chậm nhất!
Con mẹ nó thật mất mặt mài
"Tất cả mọi người, hiện tại xuất phát chua chân sườn dốc!"
Chua chân sườn dốc giống như tên gọi của nó, chính là một căn cứ huấn luyện dã ngoại có thể đem phế bỏ tất cả đôi chân của mọi người luyện tập, không quan tâm là ai đi, khi về đều phải lột một lớp da mới trở về.
Đội trưởng của bọn họ cũng quá tàn nhãn rồi, sao anh ta không chịu ở nhà dưỡng thương mà cứ thích đi ra ngoài giày vò người khác như vậy chứ!
Trong lòng đám binh lính kêu than không ngừng, nhưng cũng không có ai có gan dám thắc mắc, vội vàng nhanh chân chạy về phía nhà xe.
Nhưng cũng có người có lá gan lớn, vụng trộm nói: "Buổi tối đội trưởng không có phương diện sinh hoạt kia sao?”
Có người ngây ngốc không hiểu gì hỏi lại: "Sinh hoạt gì?” "Ngốc quá! Là ngủ với chị dâu đó, ngủ!”
"À." Cậu ta vừa quay đầu liền phát hiện đội trưởng đã đuổi theo bọn họ từ lúc nào.
Người thanh niên đó sợ hãi run rẩy khai báo toàn bộ: "Báo cáo đội trưởng! Không phải tôi nói, là Đinh Nhất nói anh và chị dâu không có phương diện sinh hoạt kial"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT