Nữ binh tên Vương Phương Phương có chút thẹn thùng, thỉnh thoảng cúi đầu túm lấy hai cái tóc nhỏ, rốt cục lấy hết dũng khí nói: "Khi nào anh rảnh rỗi, có thể kể cho tôi nghe tình huống cụ thể lúc đó được không?"
Mỗi lần nhắc tới đám yêu tỉnh của đoàn văn công, Lưu Tố Mai đều tức muốn chết.
Lâm Nghiên Thu nghe cô ấy nói một hồi chào hỏi luôn cả tổ tông nhà người ta thì vội vàng ngắt lời: "Được rồi chị dâu, biểu diễn khiêu vũ là công việc của các cô ấy, chúng ta phải tôn trọng họ.
Thay vì chị tức giận với các cô ấy, còn không bằng quản lý tốt lão Phùng nhà chị."
Lưu Tố Mai như bị chọc trúng chỗ ngứa: "Lão Phùng chê chị xấu, anh ấy nói chị không có học thức."
"Anh ta dựa vào cái gì chứ."
Lâm Nghiên Thu nghe được câu này liền tức giận, nhưng cô cũng biết nếu bây giờ nói bao nhiêu đạo lý với Lưu Tố Mai cũng vô dụng, dù sao ở niên đại này không theo kịp tư tưởng, nói nhiều còn đáng chê thêm.
Còn nữa, lão Phùng quả thật bỏ xa Lưu Tố Mai một khoảng lớn.
Trước đây anh ta xuất thân nghĩa vụ quân sự nông thôn, mấy năm này lăn lộn trở thành sĩ quan, chức vị vẫn luôn thăng tiến, người sau tiếp tục dam chân tại chỗ, chủ đề cuộc sống chỉ xoay quanh việc chăm sóc đứa nhỏ và hầu hạ cơm nước chồng, cô ấy cho rằng bản thân làm như vậy là cống hiến vĩ đại ư?
Nhưng những điều này trong mắt đám móng heo lớn vừa vặn là thứ rẻ tiền nhất, cho dù ngoài miệng đám móng heo lớn không nói nhưng nội tâm cũng sẽ cảm thấy chuyện đó là đương nhiên.
Nhìn như vậy mới thấy tư tưởng của Trình Gia Thuật quả thực rất tốt, không chỉ không ép cô nấu cơm mà còn cho cô có cơ hội để học kiến thức.
Lâm Nghiên Thu khuyên nhủ Lưu Tố Mai: "Chị dâu, chị phải sửa soạn cho bản thân thật xinh đẹp, học hỏi tiến bộ với những người có tư tưởng tích cực, có như vậy lão Phùng nhà chị sẽ không ghét bỏ chị nữa không phải sao? Cho dù anh ta vẫn không thích thì chị cũng chẳng mất mát gì, anh ta không thích nhưng còn có người đàn ông khác thích nha."
"Em nói gì thế, cái gì mà người đàn ông khác thích." Lưu Tố Mai gấp gáp che miệng cô lại.
Mẹ ơi, cái miệng nhỏ này của em dâu, sao cái gì cũng dám nói hết vậy!
Nguy Hồng ở một bên vừa làm việc nhà vừa dựng lỗ tai nghe lén, như có điều suy nghĩ.
Miệng Lâm Nghiên Thu bị bịt kín nhưng cô vẫn cố gắng ô ô nói: "Chị dâu, để em trang điểm cho chị..." "Trang, trang điểm?" Tay Lưu Tổ Mai từ từ buông ra, cô ấy mất tự nhiên chà hai tay lên tạp đề.
Cô đã quen rồi, bình thường dù không nấu nướng cũng phải đeo tạp dề để chống bẩn.
"Đúng vậy, em sẽ trang điểm cho chị giống như mấy người nữ binh của đoàn văn công ãy." Lâm Nghiên Thu đột nhiên thấy ngứa tay, từ khi tới nơi này, cô chưa từng trang điểm qua lần nào cả.
Bất quá nền tảng của cô tốt, da mặt so với phấn nền còn đẹp hơn, đôi môi lúc nào cũng đỏ mọng, hơn nữa cô vừa có sống mũi cao vừa có đôi mắt to tròn, quả thật là vẻ đẹp trời sinh.
Lâm Nghiên Thu hứng chí bừng bừng dỗ dành Lưu Tố Mai: "Chị dâu, chị nhìn em nè em cũng trang điểm đó, chị hãy tin tưởng em, em nhất định sẽ làm cho chị thật xinh đẹp."
Cô vừa nói vừa đẩy Lưu Tố Mai ngồi xuống ghế: "Chị chờ chút, em vào phòng lấy son môi với chì vẽ chân mày đã."
Thật ra trong phòng nào gì có mấy món đồ đó, Lâm Nghiên Thu nói vậy chỉ vì muốn tìm cơ hội lấy đồ trang điểm trong không gian ra thôi.
Không khác gì mấy cô gái yêu thích trang điểm, Lâm Nghiên Thu vô cùng thích tích trữ hàng hóa, cô là người có kho vàng nhỏ cho nên tất cả kem nền hay son môi, bông phấn gì đó đều có thể so với các blogger trang điểm.
Lúc ở trường học không dám bày ra quá nhiều, cô sợ người khác sẽ đỏ mắt ghen ty nên dứt khoát cho tất cả vào trong không gian, khi nào cần dùng thì mới lấy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT