Đối với một người học thiết kế thì hội họa là nền tảng cơ bản nhất, Lâm Nghiên Thu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: "Ba mẹ em là giáo viên, hai người biết vẽ tranh nên từ lúc em còn nhỏ đã dạy tôi."

Đây là tình tiết trong tiểu thuyết chứ không phải do cô tự mình bịa chuyện, ba của nữ phụ quả thật là một thây giáo.

Mọi người nghe xong liền tin tưởng không chút nghi ngờ, hơn nữa sự chú ý lúc này của các cô chỉ đồn về bản vẽ chứ cũng không quan tâm Lâm Nghiên Thu học vẽ ở đâu.

Yêu cái đẹp là bản tính của phụ nữ, cho dù phụ nữ thời đại này cũng không ngoại lệ, còn có Lâm Nghiên Thu người có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này hướng dẫn.

Cái gì mà chị dâu không có đường cong thì nên mặc váy dù, khuôn mặt to tròn không thể mặc quần áo cổ nhỏ mà nên mặc cổ áo rộng rãi, cô còn hướng dẫn cả phối màu quần áo... nói rất rõ ràng và chỉ tiết.

Lâm Nghiên Thu tận dụng khả năng ăn nói của mình khiến cho ai cũng cao hứng về nhà lấy tiền đặt cọc và phiếu vải, từ việc chọn vải, phối màu hay kiểu dáng đều muốn Lâm Nghiên Thu giúp các cô xử lý.

Cái này cũng giống với nhà thiết kế ở sau này, Lâm Nghiên Thu cũng nói trước nếu muốn may một bộ quần áo thì cần tiền nhiều hơn so với tiệm may.

Cho dù như vậy thì các cô vẫn đồng ý, tìm thợ may làm kiểu dáng quá đơn giản không hợp ý mình, còn mua đồ ở cửa hàng bách hóa vừa hiếm vừa đắt, hiện tại dù có dùng năm đồng hay tám đồng thì các cô cũng có thể trả được, chỉ cần kiểu dáng đó mới lạ và đẹp mắt mà thôi.

Hơn nữa chồng của các cô ở trong quân đội đều là người có tiếng nói, ngoài miệng đàn ông nói không ngại nghèo hèn nhưng ai không muốn vợ mình thật xinh đẹp đâu? Cùng đi ra ngoài cũng có mặt mũi hơn nhiều.

Bọn họ hành động cũng rất nhanh, về nhà chưa được bao lâu đã đem tiền cọc và phiếu vải đến cho Lâm Nghiên Thu.

Vợ của chỉ đạo viên còn không nhịn được mà thúc giục: "Tiểu Lâm, em may cho chị trước đi, em trai của chồng chị sắp cưới vợ, chị phải theo chồng về quê một chuyến, chị đang lo không có quần áo mới để mặc đây!"

Lâm Nghiên Thu cười tủm tỉm đồng ý, sau khi tiễn các cô ấy ra về, cô yên lặng tính toán trừ đi tiền công thì một bộ quần áo có thể kiếm được khoảng sáu đồng, ở thời đại này thì sáu đồng đã rất cao rồi, vì vậy nếu mà nâng giá lên thì sẽ không có ai tìm cô may đồ nữa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Nghiên Thu tự dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền.

Trước kia cô chính là một người chỉ biết ăn rồi nằm, ba mẹ cô là doanh nhân nên trong nhà chưa bao giờ thiếu tiền.

Lâm Nghiên Thu giống như một cô công chúa nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, hơn nữa, cô là con gái duy nhất của ba mẹ nên không tồn tại vấn đề lục đục gia đình tranh giành di sản.

Hoàn cảnh sinh hoạt đơn giản tối ưu đã dưỡng tính cách của Lâm Nghiên Thu ngày càng yếu đuối, mấu chốt là cô còn cảm thấy bản thân mình chẳng có vấn đề gì.

Mặc kệ nói gì thì trước mắt cô đã kiếm được thùng "vàng" đầu tiên của cuộc đời, cả người Lâm Nghiên Thu hơi lâng lâng, cô vui ve như một con chim nhỏ.

Lâm nghiên Thu cũng không trì hoãn thời gian, liền kéo theo Lưu Tố Mai đi mua vải.

Tối nay Trình Gia Thuật bị Ngưu chính ủy gọi đến nhà anh uống hai chén nên gần mười giờ anh mới trở về, vốn dĩ anh tưởng người trong nhà đã ngủ hết, không nghĩ bây giờ đèn trong phòng khách vẫn sáng, có một cô gái nhỏ đang nằm sấp trên bàn cơm, ngón tay mềm mại đang cố gắng xỏ kim.

Thấy anh trở về cũng không thèm để ý.

Trình Gia Thuật lấy mũ quân đội xuống, anh đi đến bên cạnh bàn ăn rót nước uống.

"Anh đừng cản ánh sáng của tôi, mau tránh ra." Vất vả lắm cô mới nhắm ngay đầu kim nha!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play