Thiên Mệnh Hoàng Quyền

Chương 4 : Thiên Giới Chung Quy Vẫn Là Xem Trọng Kẻ Mạnh


2 tuần


“ Khoan đã!" Ta giơ tay lên

“ Trước khi giết ta, phiền mọi người xem qua cái này!"

Ta vươn tay, lòng bàn tay hiện lên một tôn pháp khí — Huyền Quang Kính

Ta đem tấm gương xoay chuyển chiếu vào không trung

Trong hư không, Quang Kính chiếu ra hình ảnh của người thật

" Muội muội, muội phải giúp ta!"

 “ Không phải có thuật hình nhân sao?”

" Muội ở bên ngoài điều khiển, nhất định có thể giúp ta thông qua khảo thí!”

“ Vậy cũng đừng trách ta...”

Từng lời đối thoại và động tác của hai bọn ta, đều bị Huyền Quang Kính ghi chép lại không sai chút nào

Bao gồm cả việc nàng tự đâm một dao, lại đem dao nhét vào trong tay ta

" Không. Không phải sự thật, nhất định là muội ta động tay động chân, đây không phải sự thật!”

Tử Ương hét lên phủ nhận

Thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu, hình ảnh ghi chép của Huyền Quang Kính không thể làm giả được

“ Huyền Quang Kính là sư tôn ban tặng, giúp ta dễ dàng ghi chép tình huống luyện công mỗi ngày ”

“ Ta vốn dĩ luôn nhớ tình tỷ muội trước đây, không muốn đem hình ảnh này công bố ra ngoài "

" Vốn sinh từ một cội, lại hãm hại lẫn nhau?" Sư tôn lập tức nổi giận

“ Năm xưa bản tôn là nể tình Thanh Hoà, mới cho ngươi bái nhập Côn Luân”

“ Không nghĩ tới ngươi lại rắp tâm ác độc như vậy, người đâu. Đem...”

Người còn chưa nói dứt lời, Tử Ương đã phun ra một ngụm máu, ngất xỉu trên mặt đất

Những kẻ ái mộ nàng ta ở bên cạnh đông đảo bảo vệ nàng ta, vội vàng chạy tới đỡ

Bọn họ trong phút chốc, nhao nhao quỳ xuống cầu xin cho Tử Ương

“ Chưởng môn, xin người cho Tử Ương cô nương một cơ hội!”

" Nàng bởi vì hao tổn linh căn, tu luyện gian nan, mới khiến nhất thời hồ đồ phạm phải tội lớn”

“ Xin chưởng môn khai ân!”

Nhìn xem, tuyệt đỉnh dung mạo, là thần lực vĩ đại đến nhường nào

Vốn là làm chuyện sai trái, xém chút hại chết tỷ muội ruột, cũng có thể tuỳ tiện tha thứ

Nhưng sư tôn ta cũng không phải phàm phu tục tử, tâm đạo còn vững hơn Thái Sơn

" Dám động đến đồ đệ yêu quý của bản tôn, ngươi là xem chưởng môn như bản tôn đây chết rồi sao?" 

“ Đem nàng ta trục xuất khỏi Côn Luân, truyền ra bên ngoài, ai dám thu nhận nàng ta, chính là kẻ thù của Côn Luân!”

“ Nếu có ai không phục, lập tức đi cùng với nàng ta!”

“ Huyền Dận, ngươi bất phân thị phi, chống lại lệnh thầy, bản tọa cũng không giữ lại ngươi được nữa, ngươi cũng đi đi!”

Những kẻ lúc nãy cầu xin sợ bị liên luỵ, đều yên lặng đứng dậy lui ra sau

Huyền Dận hoảng sợ hỏi

“Sư tôn, người. Người là muốn đuổi ta ra khỏi sư môn?”

Sư tôn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn

“ Trong mắt ngươi còn có bản tọa sao? Thái tử Thiên tộc, thân phận quý giá, miếu nhỏ Côn Luân, không chứa nổi Đại Phật như ngươi!”

Cũng không trách sư tôn tức giận

Huyền Dận bất chấp mọi ngăn cản muốn giết ta, nhưng vì để giữ thân phận, đương sư tôn sẽ không phạt hắn

Huyền Dận lúc này mới quỳ xuống nhận tội

" Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi, bất kể trách phạt đồ nhi thế nào cũng được, chỉ xin đừng đuổi con xuống núi!" 

Hắn tuy là Thái tử Thiên tộc, nhưng lại không phải con độc nhất của Thiên Đế

Nếu bị trục xuất khỏi sư môn, danh tiếng bị huỷ hoại, các huynh đệ của hắn nhất định sẽ nghĩ cách thay thế hắn

Các vị trưởng lão khác cũng tranh thủ thay Huyền Dận cầu tình

“ Chưởng môn sư huynh, niệm tình hắn là vi phạm lần đầu, hãy cho hắn một cơ hội đi!”

Sư tôn mặc dù tức giận, nhưng Huyền Dận cũng là đồ đệ yêu quý của người, tình cảm không hề tầm thường

Sau khi nghe nhiều khuyên giải, liền chỉ phạt hắn diện bích (quay mặt vào tường) trăm năm, tự suy ngẫm lỗi lầm.

Sư tôn nói riêng với ta, phạt Huyền Dận diện bích, là muốn hắn rời xa Tử Ương, để hắn không còn sa vào ái tình, hại người hại mình

Đáng tiếc Huyền Dận lãng phí tâm ý của sư tôn, trước khi diện bích, vụng trộm cùng Tử Ương nếm trái cấm

Tỷ tỷ ngốc đến chết kia của ta, còn cố ý đến tìm ta khoe khoang

" Coi như ta bị trục xuất khỏi Côn Luân, ngươi cũng đừng nghĩ thừa cơ cướp đi Điện hạ!”

“ Ta đã là người của chàng, chàng nói sẽ chịu trách nhiệm với ta. Thanh Hoà, đời này ngươi đừng nghĩ thắng nổi ta!”

“ Ngươi chỉ chăm lo tu luyện thì có được ích gì, nếu ngươi xấu xí, sẽ không có nam nhân yêu ngươi!”

“ Thần Ma đại chiến rất nhanh sắp bạo phát rồi, giỏi thì đừng chết trên chiến trường, ta còn phải mời ngươi tới tham gia hôn lễ của ta cùng Huyền Dận”

Nội tâm ta sinh ra một cảm giác bất lực

Có một tỷ tỷ ngốc nghếch như vậy, ta cũng quá mất mặt rồi

Thiên phú tu luyện của nàng vốn đã kém, còn đem phần lớn tinh lực tiêu hao vào bọn nam nhân, sợ rằng sẽ đoản mệnh

“ Tỷ tỷ vẫn là nên dành tâm tư vào việc tu luyện đi, nam nhân chung quy đều là không đáng tin!”

Mặc dù biết nhắc nhở cũng vô dụng

Nhưng làm tỷ muội đến hai kiếp, ta cũng không muốn nhìn nàng hoàn toàn sa đọa

Nàng không những không cảm kích, mà còn tức giận

“ Ngươi là đố kị ta sao?”

“ Rõ ràng kiếp trước ngươi cũng không đạt thành tựu gì, vậy mà vẫn làm được Thái tử phi?”

“Chỉ có nữ nhân xấu xí, mới phải trở nên mạnh mẽ nếu không sẽ không ai bảo vệ ngươi ”

" Như ta hiện tại thiên hạ tuyệt thế mỹ nhân, vẫy tay liền có vô số nam nhân vì ta xông vào khói lửa, cần gì ta phải vất vả tu luyện?"

“ Kiếp trước ta không hiểu vì cái gì ngươi có thể sống tốt như vậy, bây giờ ta hiểu được rồi, dung mạo mới là vũ khí mạnh mẽ nhất!"

Nàng cười lớn nghênh ngang rời đi

Ta chỉ có thể lắc đầu, lời hay khó khuyên

Dung mạo còn có thêm thiên phú bất kể loại nào, đều là pháo nổ, nhưng đơn lẻ lại là đường cụt

Nhưng tất cả những chuyện này thì liên quan gì tới ta chứ?

 

Lúc đại chiến thần ma xảy đến, Huyền Dận quả nhiên giống như kiếp trước, lãnh binh xuất chinh

Nhưng khác với kiếp trước, lần này Huyền Dận chủ động mời ta gia nhập

Ta biết hắn đối với ta ghi hận trong lòng, muốn báo thù ta

Sư tôn lập tức phản đối

“ Không được, Tiểu sư muội ngươi tu vi vẫn chưa đủ, hiện tại ra chiến trường chính là chịu chết!”

Huyền Dận cũng không đối đầu sư tôn, mà quay sang hỏi ta

“ Thanh Hoà sư muội, ngươi nghĩ như thế nào? Nếu ngươi sợ hãi, sư huynh ta cũng sẽ không làm khó ngươi!”

Trước mặt nhiều người như vậy, hỏi ta có sợ hay không, rõ ràng là muốn khiến ta mất mặt

Hắn chắc chắn ta không dám đi

Dù sao chiến trường thần ma không giống như ngày thường cùng đồng môn luận võ, mà là thật sự phải liều mạng

Chưa có được thực lực cứng rắn, thì đến đó không khác chịu chết

 

Ta không để ý tới hắn, ngược lại quỳ một chân trên đất, nói với sư tôn

“ Sư tôn, con nguyện ý đi chiến trường thần ma, vì chúng sinh chiến đấu!”

Sư tôn nhíu mày, khuyên nhủ

“ Thanh Hoà, con chớ có nghe Huyền Dận xúi giục, con cứ tu luyện thêm vài trăm năm nữa, tự có ngày con kiến công lập nghiệp!”

Huyền Dận cũng giả ý phụ họa, trên mặt mang rõ nét mỉa mai

“ Đúng vậy, sư muội, đừng phô trương làm gì.”

" Ta nói muốn ngươi đi cùng, cũng là nói đùa thôi, đừng coi là thật" Ta vẫn không để ý hắn ta.

Tùy ý niệm chú, Ngũ Trọng Kim Thân hiện lên, chỉnh tề quỳ gối trước mặt sư tôn

Lập tức, trong điện vang lên âm thanh hổn hển

Ngũ Trọng Kim Thân, đã là cảnh giới của Kim Tiên

“Làm sao có thể? Ngươi độ kiếp khi nào?”

 

Huyền Dận sửng sốt nhìn ta

Hắn một ngàn ba trăm tuổi, mới vừa chạm đến được cánh cửa của Chân Tiên cảnh giới

Mà ta từ khi thành hình đến bây giờ, còn chưa đến bốn trăm năm

Kim Tiên Bốn trăm tuổi, vạn năm không có

Sư tôn kinh ngạc hồi lâu sau vẫn không nói nên lời, lúc sau mới đặt tay lên đầu ta kiểm tra

Sau đó không che giấu được tâm tình kích động, lớn tiếng nói

 “ Thanh Hoà, con quả thật đã là Kim Tiên chi thể?”

Ta gật đầu, ngượng ngùng

“ Lúc đồ nhi độ kiếp, sợ tổn thương tới người vô tội, nên một mình đi đến Đông Hoang"

Trải qua xác nhận của sư tôn, không người nào còn chất vấn thực lực của ta

Những kẻ trước kia từng xem thường ta, bởi vì dung mạo mà xem nhẹ ta, hiện tại đến dũng khí nhìn thẳng ta cũng không có

Tiên giới chung quy là xem trọng kẻ mạnh

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play