Sáng hôm sau

Ánh sáng vàng nhạt hắt vào căn phòng ,chiếu lên hai thân ảnh ôm nhau quấn quýt không rời.

Hàng lông mi khẽ động đậy ,Ân Hòa hé mắt ,đón chào tia nắng ngày mới ,lọt vào đáy mắt.

Người nằm bên cạnh mở mắt từ khi nào , chống tay vào sau gáy nghiêng người nhìn cô:

- Chào buổi sáng ,vợ yêu.

- Chào buổi sáng ,anh Tư.

Ân Hòa nghe tiếng khẽ cười cong môi vùi đầu vào lồng ngực Tạ Tư mà ngủ tiếp đi.Hai con người trở về cuộc sống hạnh phúc ,bình yên đến lạ ,chỉ nghe tiếng kêu ríu rít ngoài cửa sổ kính ngoài kia.

Cứ ngỡ cuộc sống này sẽ mãi mãi hạnh phúc nào ngờ một tai biến dẫn đến mà cô không lường trước được.

Buổi tối khi cô đang vui vẻ nấu ăn , Tạ Mặc Liên mở ti vi xem vô tình nhìn thấy hình ảnh Tạ Tư trên đó,đài truyền hình phát thanh.

/ Xin chào mọi người ,hôm nay có 1 tin hót nói với mọi người nghe ,tập đoàn giám đốc công ty sản xuất hãng son môi Tạ tổng không ai khác chính là Tạ Tư  ,giám đốc Tạ tổng ngoại tình với một người phụ nữ đang nằm trên giường chung chăn chung gối ,không biết là hai người này có mối quan hệ như thế nào /

Cô em gái sững người cứ ngồi đờ đờ ,mắt không chợp ,miệng không nhanh không chậm gọi Ân Hòa tới:

- Chị Hòa ,chị Hòa

Cô đang vui vẻ thì nghe thấy Tạ Liên Mạc gọi cô liền chạy ra hỏi:

- Em sao....thế ?

Cô nhìn em gái rồi quay sang màn hình ti vi,đập vào mắt cô là hình ảnh 1 nam 1 nữ đang ở trên giường ngủ cùng nhau vô tình bị chụp lại,bàn tay Ân Hòa cầm muôi cứ thế buông thõng xuống ,2 đôi chân cô đứng vững không nổi liền ngã khụy xuống .Nước mắt trên khuôn mặt cô lăn dài xuống hai gò má đỏ ứng kia:

- Hức...Hức...

Cô đưa tay lên bịt chặt miệng chính mình cố  nén cơn khóc không cho kêu to,nước mắt cứ chảy,chảy xuống bàn tay bịt miệng kia ướt đẫm rồi đấy .

Trong đầu cô giờ vang vảng câu nói của người dẫn chương trình 'giám đốc Tạ tổng ngoại tình với một người phụ nữ đang nằm trên giường chung chăn chung gối ,không biết là hai người này có mối quan hệ như thế nào' làm cô càng ngày càng khóc òa to.

Cô nghĩ rằng ,chắc là không phải đâu ,không phải anh ấy đâu.Ân Hòa nhìn lại hình ảnh được chiếu lên ti vi.Đúng rồi ,đích thị chính là anh ấy .Tạ Tư ,anh hãy nói rằng người đàn ông không phải là anh đi.

Ngoài kia bắt đầu trời đổ cơn mưa,tiếng khóc thất thanh hòa vào tiếng sấm chớp tựa như muốn cô khóc thêm.

Tạ Tư trở về nhà từ khách sạn bước ra xe ô tô ,hắn khựng lại không biết nên nói gì với cô thì thấy cô đứng ở trước cổng từ lúc nào không biết,người con gái đang che ô mặc áo phông kẻ ngang đen trắng sơ vin cùng quần cạp cao màu xanh dương , cô đi đôi guốc màu trắng cao 5 phân bước đến chỗ hắn:

- Tạ Tư ,....chúng ta....

- Kết thúc đi

Hai chữ " kết thúc " thốt ra từ miệng cô với khuôn mặt nghiêm túc. Hắn cứng đờ vài giây sau đó tiếng sấm chớp đùng đoàng hai nhát ,cơn mưa chảy xuống từ đỉnh đầu xuống mặt đất.Khuôn mặt Tạ Tư chảy xuống 1 dòng nước mắt  , 4 con mắt nhìn nhau rồi hắn cụp mắt xuống cùng với biểu cảm u sầu:

- Hòa Hòa ...anh...

- Tôi biết rồi ,không cần anh nói nữa

Tạ Tư định lên tiếng  giải thích về việc đồn trên ti vi là giả thì bị Ân Hòa lạnh nhạt  cắt ngang.Cô đem theo chiếc vali của mình mà đi trong cơn mưa lộp bộp.Cô lướt qua người hắn, tim hắn như không muốn mất người con gái mà Tạ Tư yêu lúc này ,khi mà đi quá xa thì giọng nói vang lên.

- Hòa Hòa ,anh biết sai rồi..em ở lại với anh được không ,đừng rời xa anh

- Tạ Tư ,anh đi mà ở bên cạnh con tình nhân của anh đi.

Cô khựng lại trả lời hắn không ngoảnh đầu lại mà đi tiếp .Tiếng kêu gào khóc ứa nghẹn vào cổ hắn ,2 chữ ' tình nhân ' khiến Tạ Tư không thể chấp nhận được.Cô đi chỉ để lại hắn đứng bơ vơ giữa trời đổ cơn mưa,màn đêm mù mịt dày đặc trên.

Tạ Liên Mạc đứng trước cửa lúc nào không hay biết ,em gái của hắn lấy chiếc ô chạy ra che cho anh trai mình cầm nhưng cái bàn tay của hắn không chịu cầm mà cứ nắm hờ .Hắn đứng đó nghẹn một lúc lâu  rồi sốt ruột  đi tìm cô.

- Ân Hòa ,em ở đâu ?

- Anh nhớ em lắm ,có biết không ?

- Em về đi ,về bên anh đi.

Đôi chân hắn lê thê trên đường vỉa hẻ bỏ lại em gái đang đứng che ô ở đó,miệng không ngừng  lẩm nhầm tên cô.

Nếu như anh điều tra vì sao mình lại ở trên giường cùng. với một người phụ nữ thì chắc chắn anh sẽ được vô tội  ,cô ấy cũng sẽ không kết thúc với anh như thế này dưới bầu trời đổ cơn mưa.Đúng vậy ? Chờ đợi cô ấy trở về sẽ cho cô ấy một lời giải thích ,đến lúc đó cô muốn đánh thì cứ đánh.Anh thề rằng ,chỉ cần anh điều tra ra ai hãm hại  anh thì người đó chắc chắn sẽ không sống sót được.

__6 NĂM SAU___

Một cô gái mái tóc đen óng uốn nhẹ bước ra từ đại sảnh máy bay.Cô gái đó là ai lẽ nào không biết ư ? Phải ,là cô ấy đấy ,Ân Hòa đã trở về nước .Một tay kéo vali ,1 tay bế đứa con gái vào lồng ngực ,còn 1 thằng con trai đi bên cạnh cô ,2 đứa là 1 cặp song sinh năm nay 5 tuổi rồi .Bước chân " cộc cộc " không nhanh không chậm đi đến chỗ hai người đang giơ bảng hiệu có tên cô ' Ân Hòa ' , hai người đến rồi à.

Một cô gái òa khóc lên thút thít ôm chầm lấy cô ,bao nhiêu năm rồi cô đi không lời từ biệt:

- Hu hu ,Hòa Hòa ,tớ nhớ cậu chết đi được.

- Yến Yến, ngộp chết tớ rồi.

Phương Mai Yến ôm cô còn cô thả con bé xuống ,2 người ôm nhau sau bao năm xa cách ,Yến Yến dụi dụi vào lồng ngực làm Ân Hòa hơi khó chịu rồi liền bảo cô bạn buông ra:

- Ân Hòa ,khổ cho em rồi ,thế méo nào thằng nghịch tử đó lại chơi đùa với gái.

- ừm ,mọi chuyện cũng qua lâu rồi ,không đâu anh ,Duật Thiên Âu.

Cô mỉm cười lắc đầu  thì thằng bé chạy lon ton đến chỗ Phương Mai Yến kéo éo cô bạn thân:

- Dì Yến ,con nhớ dì lắm dì biết không.

- Tiểu  Thuận  ,dì cũng nhớ cháu lắm.

- Dì ôm ôm.

Ân Ninh Thuận giang hai tay ,đôi mắt tròn xoe chờ Phương Mai Yến bồng lên .Từ đâu đứa con gái tới chỗ hai người mà mặt xị ra:

- Dì Yến ,Ân Thi Thi cũng muốn ôm ôm dì.

- Tiểu Thuận ,cháu là anh trai Thi Thi cháu có thể cho dì ôm Thi Thi không.

- Dạ Được.

Ánh mắt Thi Thi lóe sáng lên vì lấy được lòng của dì Yến .Trong đầu thằng bé đang suy nghĩ:

- Chú ,chú Âu cưới dì 2 năm rồi sao vẫn chưa có em bé vậy

- khụ ...khụ …

Câu hỏi này của Ninh Thuận bị hai người ho sặc sụa mà tránh câu hỏi này,vì sao đến bây giờ vẫn chưa có em bé,ừ thì hai người cũng muốn có con ấy mà nhưng  lúc đẻ đau lắm cho nên chuyện sinh con thì cứ từ từ:

- Ân Hòa ,em không nói cho cậu ta là em về  rồi sao

- Em không cần phải dây dưa với ông Tạ đó nữa , em không muốn nhắc tới hắn ,hứ

- Được rồi ,được rồi ,anh không nhắc tới nữa

Chiều tà cũng sắp tới dần ,Yến Yến bế Thi Thi còn Duật Thiên Âu bế Ninh Thuận .Trở về nhà bố mẹ cô ,cánh cửa mở ra:

- Bà ngoại

- Ông ngoại

Bố mẹ cô ngồi phòng khách ,1 người đọc báo 1 người định vào bếp nấu ăn thì  nghe tiếng bước chân ,tiếng cười đùa niềm nở đón chào hai đứa:

- Tiểu Thuận ,tiểu Thi ,hai đứa tới rồi à

Mẹ cô giang tay đón chào hai đứa áp vào lồng ngực rồi ngước lên nhìn cô:

- Hòa Hòa, con về rồi đó à.

Bố cô lên tiếng:

- Hòa Hòa ,con sống bên đó có tốt không ,có khỏe không ,con có hay bị ốm không

Bố cô hỏi một loạt câu hỏi lo lắng cho Ân Hòa nhưng cô chỉ lắc đầu mỉm cười:

- Con bên đó sống tốt lắm ,bố à ,thế nên bố đừng lo cho con nha

- Ừ,con không sao thì tốt

Trong lúc hai cha con ngồi tâm sự thì mẹ cô nấu cũng sắp xong rồi ,Ân Hòa vào phụ mẹ cô bưng bê mấy món bày ra bàn,một bữa ăn thịnh soạn.Có những món quen thuộc lúc nhỏ mà lúc ấy cô thích ăn nhất:

- Hòa Hòa, ăn đi con ,có món này con thích ăn lắm ,ăn nhiều chút cho khỏe

- Vâng mẹ

Mẹ cô gấp lấy miếng thịt sườn xào bỏ vào bát cô ,còn hỏi cô:

- Hòa Hòa ,2 đứa 5 tuổi rồi con đưa 2 đứa  nó tới trường mẫu giáo chưa

- Vâng,con cũng định tìm trường mẫu giáo để  đưa hai đứa đi học

Hai đứa nghe xong liền mếu méo thốt lên:

- Mẹ Hòa ,con chưa muốn đi học đâu

- Con cũng vậy ,mẹ Hòa

Cả buổi tối hai đứa ở trong phòng cô làm loạn cứ mếu máo ,làm trò để không phải đi học .Thấy hai đứa kêu nhiều quá ,cô chống tay vào hông:

- Được rồi ,được rồi ,không đi nữa ,nín đi  ,sốt cả ruột với đứa trẻ này ,haizz

Hai đứa nghe xong liền vui lên nhưng chúng nó thắc mắc làm cô không biết trả lời thế nào:

- Mẹ Hòa ,bố con đâu

- Đúng đấy sao trước giờ chưa thấy mẹ nhắc tới bố lần nào

Cô không biết trả lời thế nào liền bịa ra một lý do để đánh lừa hai đứa nó  hết sức thuyết phục:

- Bố các con ....mất rồi…

Ân Hòa nói xong liền khóc tu tu một tràng nước mắt cá sâu rơi xuống,cô đi lấy giấy để thấm từng nước mắt .Thi Thi sụt sịt lên tiếng:

- Thế ..thế ảnh bố con đâu

- Ảnh bố con ,mẹ không có

Tuy là ảnh không có nhưng mà trong máy ảnh chứa đầy những kỉ niệm thời ấy mà cô vẫn. chưa xóa,điều này chứng tỏ cô vẫn còn yêu anh ta ,đúng không? Cô cũng  Không biết nữa.

 

Tuy là ảnh không có nhưng mà trong máy ảnh chứa đầy những kỉ niệm thời ấy mà cô vẫn. chưa xóa,điều này chứng tỏ cô vẫn còn yêu anh ta ,đúng không? Cô cũng  Không biết nữa.

Chí ít thì cô cũng phải cho chúng nó biết tên chứ ,ừ thì bố của bọn nó là Tạ Tư .

Người đàn ông đang ngồi trong văn phòng ,người người mặc bộ vest quần âu ,nghe tiếng sột soạt của bút máy đang cầm để ký tên .Nhìn vào đồng hồ điểm đến 8 giờ cũng là lúc tiếng ' cộc cộc ' vang lên:

- Vào đi.

Một người phụ nữ bước vào cầm theo bản hợp đồng để hợp tác làm ăn ,người ngồi văn phòng đó ngước lên nhìn , ..nhìn thì đứng dậy đờ đờ vài giây .Bốn ánh mắt va chạm  vào nhau:

- Xin chào Tạ tổng ,tôi đến đây để bàn hợp tác

- Được / Hòa Hòa là em sao /.

Hắn cứ nghĩ rằng thư ký hay bố cô tới chứ,ai ngờ Ân Hòa đến thay bố cô.Cô và hắn cùng đi đến chỗ ngồi ghế sofa ,đưa bản hợp đồng cho hắn thì Tạ Tư có đưa tay mình lên sờ sờ vào tay cô:

- Tạ tổng ,xin giữ lòng tự trọng

Hai chữ ' Tạ tổng ' được nhấn mạnh làm hắn phải rời tay mà cầm lấy bản hợp đồng.Sau khi kí xong hai người có bắt tay ,cô định rụt tay lại thì bị bàn tay kia nắm chặt không buông ,cô liền gạt tay hắn mà đi.

Trên đường đi bên lề đường ,một chiếc xe ô tô đi cạnh Ân Hòa mở tấm kính xuống mà nở nụ cười  nhìn cô ,cô cũng nhìn lại:

- Hòa Hòa ,đường nhà xa ,lên đây anh lai.

- Không cần ,tôi đi xe bus.

Cô nhe răng nở nụ cười rồi lại tắt ,xoay gót mà đi tiếp.

Chiếc xe vẫn cứ lẽo đẽo theo sau  cô ,cuối cùng cô phải lên ,Ân Hòa định ngồi ghế sau thì cái cửa bị khóa không mở được:

- Cửa ghế sau anh khóa rồi ,em lên đây đi.

Cô tức giận vừa đi vừa đập mạnh đôi gót mở cửa ghế lái phụ mà ngồi ,hắn tính thắt dây an toàn cho cô thì cô đã nhanh chóng thắt trước khi hắn chuẩn bị.

Về nhà ,thấy cô đi ra từ chiếc xe ,hai đứa trẻ đồng thanh chạy ra ôm cô:

- Mẹ ! Mẹ về rồi

Nghe một từ ' Mẹ ' ,hắn cau mày:

- Mẹ sao ! Chuyện này là thế nào vậy em ?

- Không cần anh phải biết

Cô phớt lờ hắn ta rồi dắt đứa trẻ đi vào trong nhà, Ân Ninh Thuận lên tiếng tò mò:

- Mẹ ,mẹ chú vừa nãy là ai thế.

- à.. người làm cùng với mẹ ấy mà.

Ân Thi Thi cũng nói theo:

- Mẹ ,con thấy chú ấy rất đẹp trai với cả chú ấy cứ nhìn chằm chằm vào mẹ.

- con nít con nôi thì biết cái gì.

Tầm chiều chiều ba mẹ con dắt nhau đi chơi không may lạc mất Ân Ninh Thuận. Chứ thật ra là Ân Ninh Thuận có cảm giác thân thiết với Tạ Tư nên muốn đến công ty hắn hỏi ra cho lẽ.

Ninh Thuận dọc theo địa điểm Google map mà đã đến vị trí của công ty hắn.Ở cửa văn phòng có nghe tiếng trẻ con và người lớn .Trợ lý can trẻ con không cho thằng bé vào văn phòng Tạ Tư:

- Không ,cháu muốn gặp bố cháu

Thằng bé khóc lóc mếu máo kêu to ,trợ lý lên tiếng:

- Cháu không thể là con của giám đốc Tạ được ,vậy đứa con từ đâu mà ra

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play